Ngày hôm sau, Trì Nghiễm Trì theo lời hẹn đưa ta đi gặp phụ mẫu. Đến cửa, chàng lại kiên quyết đợi ta trong xe ngựa: “Họ sẽ không muốn gặp ta.” Phải đến khi gặp phụ mẫu, ta mới biết, Trì Nghiễm Trì vì bảo vệ thân thể ta, đã giam giữ cô hồn đó ở hậu viện. Cô hồn đó vì muốn trốn đi tìm Tứ hoàng tử nên đã dùng mọi cách. Nàng ta sẽ giả làm ta khi phụ mẫu đến thăm Trì Nghiễm Trì và ngoại tôn. Khóc lóc kể lể Trì Nghiễm Trì đã ngược đãi nàng ta. Nhiều lần như vậy, phụ mẫu bắt đầu hiểu lầm Trì Nghiễm Trì. Trì Nghiễm Trì sợ cô hồn đó nhân cơ hội làm hại họ, dứt khoát cắt đứt quan hệ trên mặt, âm thầm chăm sóc. Phụ mẫu ở nơi ta không nhìn thấy đã lo lắng cho ta biết bao. Trì Nghiễm Trì mười năm qua lại phải chịu bao nhiêu ấm ức. Nghĩ đến đây, trong lòng ta lần đầu dâng lên một luồng hận ý. Từ sau khi giải tỏa hiểu lầm với Trì Nghiễm Trì, chàng từ một thái cực này bắt đầu trượt sang thái cực khác. Mỗi phút mỗi giây, mọi lúc mọi nơi đều muốn ở bên ta. Ngoại trừ buổi sáng lên triều và buổi tối ngủ. Nhưng ngoại lệ buổi tối ngủ này cũng sắp biến mất. Lúc đang ở trong viện chơi với hai đứa con, Trì Nghiễm Trì đột nhiên nói với ta muốn thành thân. “Không phải đã thành thân rồi sao? Còn là thánh thượng ban hôn.” “Đó không phải là nàng, chúng ta còn chưa bái đường. Ta muốn Tiểu Ngư danh chính ngôn thuận làm phu nhân của ta.” Ta ngây người nhìn chàng. Bỗng nhớ lại hồi thiếu thời, ta đọc thấy kết cục bi thương của một cuốn thoại bản, không nhịn được mà mắng nam chính với Trì Nghiễm Trì. Lúc đó chàng nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi nói với ta: “Trì Nghiễm Trì sẽ không bao giờ để Trần Ngư thất vọng.” Chàng thực sự đã làm được. Trần Ngư chưa từng thất vọng về Trì Nghiễm Trì. Cho dù là mười năm trước, hay mười năm sau. Ta vốn tưởng Trì Nghiễm Trì nói thành thân là đóng cửa lại làm đơn giản. Không ngờ chàng lại xin thánh thượng ban hôn, nói muốn cưới ta thêm một lần nữa. Mũ phượng khăn quàng vai, mười dặm hồng trang, phụ mẫu cao đường, không thiếu thứ gì. Chỉ là ta lại cảm thấy Trì Nghiễm Trì trong ngày thành thân này, có vẻ khác thường, căng thẳng và bất an. Đến nỗi khi chàng vén khăn voan của ta lên, tay vẫn không ngừng run rẩy. Thấy ta ngẩng đầu nhìn, chàng mới thở phào nhẹ nhõm. Trì Nghiễm Trì không thích mặc màu sắc lòe loẹt, đây là lần đầu tiên ta thấy chàng mặc màu đỏ. Ngọc chất như tuyết, tùng xanh như ngọc. Dung nhan tuyệt thế, không ai sánh bằng. Quả nhiên là người nam nhân mà ta đã thương nhớ bao năm. Đợi đến khi màn trướng buông xuống, ta cúi đầu, mặt đỏ ửng. Nhưng tay vẫn không ngừng kéo thắt lưng của Trì Nghiễm Trì. Nhưng kéo mãi vẫn không kéo ra. Mặt ta càng đỏ hơn, cũng không phân biệt được là nóng ruột hay ngượng ngùng. Trì Nghiễm Trì cố ý áp sát vào tai ta cười khẽ một tiếng: “Phu nhân đừng vội, để vi phu làm.” Khi thắt lưng bị rút ra, kéo theo một mảng ngứa ngáy ở eo ta. Ta bám vào vai Trì Nghiễm Trì, ngón tay không an phận trượt xuống ngực chàng. Nhưng đột nhiên sờ thấy một vết lồi dài một tấc. Trì Nghiễm Trì nắm lấy cổ tay ta rồi hôn tới. Ta nhận ra chàng muốn chuyển sự chú ý của ta, lập tức nghiêng đầu né tránh: “Cho ta xem!” “Chỉ là một vết thương nhỏ.” “Ta bảo cho ta xem!” Không đợi chàng nói thêm gì nữa, ta lật người trực tiếp kéo áo trong của chàng ra. Một vết sẹo cũ dài hơn một tấc nằm trên ngực trắng nõn của chàng. “Là do nàng ta đâm, đúng không?” Ta đột nhiên nhớ đến lời ma ma nói khi ta vừa tỉnh lại. Trì Nghiễm Trì lặng lẽ lau nước mắt cho ta: “Tiểu Ngư đừng khóc, không đau.” Sao có thể không đau chứ? Đó là vị trí của tim mà. Chỉ một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi là chàng đã chết rồi. Ta vuốt ve vết sẹo đó, nhẹ nhàng hôn lên. Bàn tay Trì Nghiễm Trì bóp eo ta, đột nhiên dùng sức hơn vài phần. Tóc chàng xõa tung, yết hầu chuyển động, trên mặt mang theo vẻ kiềm chế ẩn nhẫn. Lần này, ta chủ động hôn lên môi chàng. Ngón tay hơi lạnh của Trì Nghiễm Trì uốn lượn hướng xuống. Trong tiếng thở dốc gấp gáp, chàng ở bên tai ta dịu dàng gọi ta——phu nhân. [Ngọc lô băng diệm uyên ương cẩm, phấn dung hương hãn lưu sơn chẩm. Liêm ngoại lục lô thanh, liễm mi hàm tiếu kinh. Liễu âm khinh mạc mạc, đê tấn thiền thoa lạc. Tu tác nhất sinh phán, tận quân kim nhật hoan.] *Giải nghĩa: [Lò ngọc chiếu sáng trên giường trúc mát lạnh, gối uyên ương đẹp đẽ, mồ hôi thơm hòa tan phấn trắng trên gối. Tiếng lục lô (động cơ kéo nước) bên ngoài màn cửa, làm người con gái nhíu mày cười mỉm mà kinh ngạc. Bóng cây liễu rủ nhẹ nhàng, tóc mai xõa xuống, trâm thiền rơi rụng. Phải quyết định sống một cuộc đời, tận hưởng niềm vui hôm nay cùng chàng.] Thì ra cảm giác được miêu tả trong thoại bản lại là như vậy. Giường kẽo kẹt đến nửa đêm, ta mệt mỏi chìm vào giấc mộng. Trong mơ một màu trắng xóa. Lúc này, một giọng nói sắc nhọn đột nhiên truyền đến từ phía sau: “Trả cơ thể lại cho ta! Ngươi là cô hồn dã quỷ không biết xấu hổ!” Ta quay người, không xa có một nữ tử xa lạ đang nhìn ta đầy oán độc. Thấy mặt ta, nàng ta ngẩn người: “Ngươi là Trần Ngư? Ngươi chưa chết?” Nghe lời nàng ta nói, ta lập tức phản ứng lại, nàng ta mới là cô hồn dã quỷ chiếm giữ cơ thể ta. “Ta vốn dĩ không chết! Là yêu vật không biết từ đâu chui ra như ngươi chiếm giữ cơ thể ta! Người nên cút là ngươi!” “Không thể nào! Ta là nữ xuyên không, thế giới này chính là vì ta mà tồn tại! Ta phải đi tìm tứ hoàng tử! Ta phải làm hoàng hậu! Ngươi đi chết đi! Đi chết đi! Trả cơ thể lại cho ta!” Nàng nhào về phía ta. Cảnh tượng này không hiểu sao lại có chút quen thuộc. Đầu ta đau nhói, nhớ lại chuyện mười năm trước. Thì ra ta không phải vô cớ mà ngủ say, là nàng ta dựa vào việc mình là linh hồn dị giới, cố ý va chạm với linh hồn ta, cưỡng ép chiếm lấy cơ thể ta. Linh hồn ta bị tổn thương, bị cơ thể giấu đi mười năm, ngay cả phần ký ức này cũng bị quên mất. Nghĩ đến mười năm mất đi, trong lòng ta dâng lên một luồng hận ý, không khỏi muốn đem nàng ta xé ra muôn mảnh. Ý nghĩ vừa lóe lên, xung quanh nữ xuyên không lập tức xuất hiện vô số lưỡi kiếm. Nàng ta bị lưỡi kiếm đâm ngã xuống đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết. Quả nhiên trong mộng của ta, ta có thể chủ đạo mọi thứ. Ta chậm rãi bước đến trước mặt nàng ta, cúi mắt nhìn bộ dạng thảm hại của nàng ta: “Vừa rồi là trừng phạt ngươi chiếm lấy cơ thể ta, phá hủy cuộc đời ta. Ngươi ngược đãi trẻ con, suýt giết chết Trì Nghiễm Trì, món nợ này ta còn chưa tính với ngươi.” “Trì Nghiễm Trì? Ngươi vì hắn? Ha ha ha, hắn chính là một tên ác quỷ! Chính hắn đã hại tứ hoàng tử và ta. Nếu không thì bây giờ ta đã là hoàng hậu tôn quý nhất! Hắn mới là kẻ tiểu nhân đê tiện! Nếu không phải hắn nhân lúc ta mất đi ý thức mà xâm phạm ta, ta cũng sẽ không mang thai đứa con hoang.” Nữ xuyên không lật ra ký ức mười năm qua cho ta xem. Ta đứng ở góc độ của nàng ta nhìn thấy, nàng ta đã ngây thơ nghĩ đến việc làm hoa khôi, xông pha giang hồ, quyến rũ tứ hoàng tử, làm đủ mọi chuyện hoang đường, làm hỏng danh tiếng của ta. Là Trì Nghiễm Trì đã nhiều lần đưa nàng ta về. Còn tìm đủ mọi loại hòa thượng, đạo sĩ, muốn đuổi nàng ta ra khỏi cơ thể ta nhưng đều vô ích. Sau đó, Trì Nghiễm Trì cắn răng không chịu hủy hôn ước, âm thầm làm mưu sĩ cho thái tử, nhiều lần bày mưu vạch trần tứ hoàng tử, mới giúp thái tử lên ngôi. Còn cái gọi là xâm phạm của nữ xuyên không, nàng ta lại không có phần ký ức này. Chỉ có ngày ban hôn, Trì Nghiễm Trì âm trầm nói với nàng ta: “Cho dù là thân thể, Trần Ngư cũng chỉ có thể là của ta.” “Ngươi thấy chưa, đây chính là trúc mã của ngươi, ngươi tưởng hắn là quân tử quang minh lỗi lạc, ngươi xem thủ đoạn của hắn bẩn thỉu đến mức nào.” “Hắn chính là một kẻ cuồng yêu cố chấp, nếu hắn thực sự yêu ngươi, hắn nên giúp ta đạt được nguyện vọng của mình, để ta trở thành hoàng hậu!” Điều này thực sự không giống với Trì Nghiễm Trì trong ký ức của ta. Nhưng ta thích chính là con người Trì Nghiễm Trì này, không liên quan đến việc chàng có phải là quân tử đoan chính hay không. Hơn nữa nhìn thấy vẻ cố chấp của chàng, ta lại càng thích hơn. Tuy nhiên, ta không cần phải nói những điều này với nàng ta. “Tứ hoàng tử năng lực tầm thường, dung mạo cũng không xuất chúng, hơn nữa đã có chính phi.” “Ngươi hiểu gì chứ! Quyền lực và địa vị mới là hào quang tốt nhất của một người nam nhân, ta không giống như loại nữ tử phong kiến chỉ biết nhìn mặt như ngươi! Cho dù hắn đã có chính phi thì thế nào, họ là hôn nhân sắp đặt, căn bản không có tình cảm, hắn đã nói người hắn yêu là ta, chỉ cần chúng ta cùng nhau cố gắng, ta nhất định sẽ trở thành hoàng hậu!” Thật là không thể cứu chữa, thứ như này ở đâu cũng là tai họa. Trước khi thoát khỏi giấc mơ, ta điều khiển toàn bộ không gian, trong tiếng kêu thảm thiết của nàng ta, từng chút từng chút nghiền nát linh hồn nàng ta. Khi mở mắt ra lần nữa, trời đã sáng rõ. Ta dụi mắt nhìn Trì Nghiễm Trì, không ngờ chàng cũng đang nhìn ta. Ta đưa tay xoa xoa quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt chàng: “Một đêm không ngủ sao?” “Ừ, ta muốn nhìn nàng.” Ta biết chàng đang lo lắng điều gì, dứt khoát kể lại chuyện xảy ra trong mơ cho chàng nghe. Trì Nghiễm Trì nghe xong, ánh mắt sâu thẳm, không nói gì, quay sang nói: “Nghe nói Nam Cương có một loại tình nhân cổ, có thể khiến người có tình sống chết bên nhau, ta đã phái người đi tìm người luyện cổ, phu nhân… cùng ta gieo loại cổ này, được không?” Mặc dù chàng đang hỏi nhưng ngữ khí lại không cho phép từ chối. Ta nghịch ngợm ngón tay chàng, vùi đầu vào lòng chàng, hít một hơi thật sâu đáp: “Được.” Quá trình gieo cổ không phức tạp. Máu của hai người hòa vào nhau, hòa với nước rồi uống. Sau khi gieo tình nhân cổ, lòng bàn tay của cả hai sẽ xuất hiện một nốt ruồi đỏ. Trì Nghiễm Trì vuốt ve nốt ruồi đỏ, ngẩng đầu cười với ta. Khiến ta mê mẩn như đứa ngốc. Nếu đây là cảm giác an toàn mà chàng muốn, ta có thể cho. Từ sau khi thành thân, Trì Nghiễm Trì đã khôi phục lại toàn bộ quyền lực là nữ chủ nhân Hầu phủ của ta, cũng không còn hạn chế ta ra ngoài giao lưu nữa. Hôm nay, ta đang chơi trò củ cải ngồi xổm với hai đứa con và mấy thị nữ trong vườn. Bỗng Nho chạy vào với vẻ mặt khó xử, nói rằng trưởng công chúa mời ta đến phủ một chuyến. Nhìn ngũ quan nhăn nhúm của nàng, ta cười hỏi: “Trưởng công chúa này là nhân vật đáng sợ lắm sao?” Chưa đợi Nho mở miệng, Tiểu Phi Vãn đã chạy đến ôm lấy đùi ta, khoe công nói: “Con biết, con biết! Trưởng công chúa thường đến phủ, bên ngoài đều nói nàng ấy thích phụ thân đấy!” Hả? Cái gì! Nho không phản bác, chỉ nói để ta giả bệnh trốn đi, đợi Trì Nghiễm Trì tan triều về. Ta hỏi: “Thị nữ của trưởng công chúa vẫn chưa đi sao?” “Vâng…” Ta chải đầu rửa mặt đơn giản, vẫn lên xe ngựa. Ta không muốn việc gì cũng trốn sau lưng Trì Nghiễm Trì. Huống hồ, nếu trưởng công chúa có ý xấu thì cùng lắm ta và Trì Nghiễm Trì cùng xuống suối vàng. Kiếp sau lại làm một đôi phu thê tốt. … Trưởng công chúa là tỷ tỷ ruột của đương kim thánh thượng. Phải nói rằng nàng là một nữ tử rất đẹp. Hàn huyên đơn giản xong, nàng mời ta ngồi xuống: “Nghe nói lần thành thân này là do Trì phu nhân tự nguyện.” Ta tưởng nàng muốn gây khó dễ, bèn vén tóc, ôn nhu cười nói: “Đúng vậy, từ trước đến nay vẫn phụ bạc A Nghiễm nên muốn cho chàng một danh phận chính đáng.” Ta vốn tưởng nàng nghe xong lời này sẽ tức giận, không ngờ mắt trưởng công chúa lại sáng lên. Nàng nói: “Trì phu nhân, ta có một lời thỉnh cầu không tiện.” Đến rồi, đến rồi, trong đầu ta hiện lên không ít thoại bản trạch đấu đã từng đọc. Lời này vừa thốt ra, e là muốn ta tự xin xuống đài. Không ngờ giây tiếp theo trưởng công chúa lại nói: “Có thể… kể cho ta nghe chi tiết ngày đó không.” Ta: Hả?