10. Dạo gần đây, biểu muội thường xuyên đến tìm ta. Ta ở ngay sát phòng công tử, nàng ta đến tìm ta, tiện thể cũng có thể nhìn thấy hắn. Chỉ là… công tử chẳng bao giờ để mắt đến. Lắm lúc, nàng cầm khăn lụa, sụt sùi khóc trước mặt ta: "Biểu ca chẳng thèm để ý đến ta, ta cũng không biết mình đã làm gì khiến hắn phật ý nữa." Ta an ủi nàng: "Biểu muội, muội nghĩ nhiều rồi. Công tử có lẽ là không thèm để mắt đến tất cả chúng ta luôn ấy chứ." Có khi, nàng mang theo một giỏ điểm tâm, thuận miệng dò hỏi: "A Bảo muội muội, muội thân cận với biểu ca nhất, có thể nói cho tỷ biết hắn thích ăn gì không?" Ta suy nghĩ một lát, rồi thành thật đáp: "Ngoại trừ đồ ăn do ngươi làm, cái gì hắn cũng thích." Biểu muội ý chí kiên cường, không hề bỏ cuộc. Hôm sau, nàng mang đến một chiếc túi thơm mới thêu: "A Bảo muội muội, muội cũng biết lòng ta dành cho biểu ca. Nhờ muội giúp ta đưa nó cho hắn nhé?" Ta suy xét một chút rồi nói: "Nếu thật lòng thích công tử, biểu muội nên tự mình tặng mới phải." Lời vừa dứt, nước mắt nàng ta đã rơi xuống từng giọt, từng giọt như chuỗi ngọc đứt dây. Ta chẳng biết làm sao, đành nhận lấy túi thơm. Không phải ta không muốn giúp, mà là ta sợ công tử lại tìm cách chửi ta thôi! Quả nhiên, khi ta đưa túi thơm đến, công tử nhíu mày cau có, nhăn thành một đóa cúc. Hắn liếc nhìn chiếc túi, hừ lạnh: "Nàng ta đúng là… cái loại làm chút chuyện đã mơ thành tiên, ngồi dưới đất mà đòi trèo lên trời!" Không thèm nhìn thêm một lần, hắn vung tay ném thẳng xuống hồ. Sau đó lại quay sang ta, chậm rãi nói: "Mắt nàng ta so với ngươi còn sáng hơn đấy! Nếu bán ngươi đi, e là còn có thể giúp người ta đếm bạc hộ luôn." Câu đầu tiên ta không thể phản bác, nhưng câu sau rõ ràng là bịa đặt! Công tử lại thản nhiên chuyển đề tài: "Nhưng gia thực sự đang thiếu một cái túi thơm… Ngươi làm một cái cho ta đi." "?" Thế ngươi vứt cái vừa rồi làm gì chứ? Đồ phá gia chi tử! Ta nghi ngờ công tử cố tình trêu ta. Ta xưa nay quen đánh đấm, làm sao mà khéo tay thêu thùa cho được? Thế là một ngày sau, ta cầm một chiếc túi thơm chẳng thấy đường kim mũi chỉ đâu, đem đến trước mặt công tử. Công tử im lặng hồi lâu, cuối cùng đánh giá bốn chữ: "Biệt hữu." (Khéo theo một cách riêng biệt).   11. Hôm nay, công tử vừa mua một xâu kẹo hồ lô nhét vào tay ta, ai ngờ trời đổ mưa như trút nước. Ta vừa cắn dở một miếng táo gai, vừa chạy đi mua ô dầu. Nhưng gió mưa quá lớn, ô dầu cũng chẳng giúp ích gì, cuối cùng cả ta và công tử đều bị dầm mưa đến ướt như chuột lột, rét đến run cầm cập, vội vã trở về phủ thay y phục. Không ngờ, vừa vào sân, liền thấy có một người mặc váy đỏ, đang xoay tới xoay lui giữa trời mưa, dáng điệu lắc lư, nhảy nhót không ngừng. Ta nheo mắt nhìn kỹ, nhưng màn mưa giăng kín, chẳng thể thấy rõ là ai. "Công tử, hình như là biểu muội?" Công tử liếc mắt một cái, vẻ mặt hờ hững: "Thần thần quỷ quỷ, lười để tâm." Nói xong, hắn dứt khoát quay người vào phòng. Ta cũng trở về phòng thay y phục. Ai dè lúc thay xong, nhìn ra ngoài, biểu muội vẫn còn ở đó. Thế là ta bèn chống cằm, tựa vào cửa sổ mà quan sát. Tiểu tư bưng đến một bát canh gừng, thấy ta chăm chú nhìn, liền thuận theo tầm mắt ta mà nhìn theo, tò mò hỏi: "Nàng ấy đang làm gì vậy?" Ta uống một ngụm canh gừng nóng, ung dung đáp: "Chớ hỏi. Chắc hẳn… nàng có đạo lý của riêng mình."   12. Sáng hôm sau, huyện lệnh đến bái phỏng, cùng lão gia nhà ta bàn chuyện quyên góp. Nghe nói cơn mưa lớn đêm qua đã làm hư hại mùa màng, lúc này đúng độ thu hoạch, lúa mạch đổ rạp trong bùn, không biết có bao nhiêu nhà lâm vào cảnh khó khăn. Lão gia nhà ta vốn là phú ông đi lên từ hai bàn tay trắng, nghe nói thời tổ phụ còn sống cũng từng làm ruộng, vậy nên đối với nông dân, ông đặc biệt cảm thông, không thể không quyên ra một khoản bạc. Lúc ta và công tử lui ra, một tên gia nô của huyện lệnh lén lút dúi vào tay ta một tờ giấy, dáng vẻ như làm chuyện mờ ám. Có chút kích thích. Ta đợi bốn bề yên tĩnh mới vụng trộm mở ra xem, trên giấy viết: "Ta đã ngưỡng mộ cô nương từ lâu, xin mời gặp nhau tại đầu cầu vào canh hai ba khắc." "?" Sáo rỗng văn vẻ như thế… chẳng lẽ tên này thầm mến ta? Hắn trông cũng không tệ, nhưng nhà huyện lệnh cách đây tận ba con phố, mà theo lời phu nhân, nữ nhi không nên gả xa. Trước đây, một nha hoàn bên cạnh phu nhân bị gả sang nhà họ Trương ở trấn ngoài, hai năm sau lại khóc lóc chạy về, kể rằng nhà chồng bề ngoài đạo mạo, sau lưng lại toàn phường táng tận lương tâm. Nàng bị đối đãi tệ bạc, gầy trơ cả người, tay chân đều nứt nẻ vì lạnh, khiến phu nhân cùng đám ma ma xót thương không thôi. Sau khi suy đi tính lại, ta vẫn quyết định từ chối cho lành. Nhưng đến canh hai, ta vẫn lén lút chạy ra đầu cầu, muốn xem rốt cuộc là tên nào to gan dám tơ tưởng đến ta. Trong bóng tối, đã có một bóng người đứng chờ từ trước. Khi hắn quay mặt lại, ta thực sự ngớ người. "Sao lại là ngươi?" "Đương nhiên là ta!" Kẻ thầm mến ta không phải gia nô, mà là thiếu gia nhà huyện lệnh—Đỗ Hằng. Hắn cười ngông cuồng: "A Bảo cô nương, ta bội phục ngươi từ lâu! Theo ta về nhà đi, ta cho ngươi làm thiếp, chẳng phải tốt hơn theo cái tên đần độn Hác Vượng Gia kia sao?" Ta gật gù: "Có lý, vậy ngươi chờ một chút." Hắn mừng rỡ, vui sướng thốt lên: "Cô nương quả là nữ trung hào kiệt! Sảng khoái!" Ngay khoảnh khắc đó "Được lắm, tên rỗi việc Đỗ Hằng, đầu óc chưa nảy mầm mà cũng dám trèo tường nhà ta?" Giọng nói quen thuộc đến đáng sợ. Quay đầu lại, ta thấy công tử không biết từ đâu chui ra, một thân dạ hành y, trông chẳng khác gì một tên trộm. Hắn bước tới, nắm lấy tay ta, trầm giọng hỏi: "A Bảo, ngươi thực sự muốn theo hắn?" Ta bình tĩnh đáp: "Công tử đến không đúng lúc rồi. Ta đang định sang phá nhà hắn đây." Ta hất cằm, lạnh giọng nói: "Nhà nào lại đi để một cô nương tốt như ta làm thiếp chứ?!" Lão gia nhà ta có tiền đầy kho, vậy mà còn chưa nạp vợ bé. Huống hồ, trong trấn này, những kẻ làm thiếp có mấy ai xuất thân đàng hoàng? Chẳng qua là không còn đường lui, mới phải làm thiếp nhà người ta mà thôi. Hơn nữa, dù ta có muốn, phu nhân cũng tuyệt đối không đồng ý. Nha hoàn trong nhà, dù không nói đến việc gả vào nhà cao sang, nhưng chưa từng có ai bị đối đãi tệ bạc cả. Công tử nghe xong, thần sắc giãn ra, vẻ mặt đầy tán thưởng: "Nói rất đúng! Sau này ta dẫn ngươi đi ăn tiệc!" Hắn khoanh tay, nhìn sang Đỗ Hằng, cười lạnh nói: "Đỗ Hằng, gia thật sự xem thường ngươi rồi. Ngươi dám đánh chủ ý lên người trong viện ta?" Hắn từng bước tiến đến, Đỗ Hằng lùi dần về sau. Cuối cùng, hắn trượt chân, rớt thẳng xuống sông. Tên xui xẻo này. Ta nhìn xung quanh, chọn một gốc cây gần nhất, tay trái chống thân cây, tay phải xoay một vòng, mạnh mẽ nhổ cả gốc rễ lên, dùng cây đó kéo hắn lên bờ. Lúc này, tóc tai hắn rũ rượi, nước chảy ròng ròng, cả người ướt sũng như một con gà lột. Hắn vừa lau nước mắt nước mũi, vừa gào lên một câu: "Ba năm sông Đông, ba năm sông Tây! Đợi mà xem!" … Ba cộng ba, chẳng lẽ sáu năm nữa hắn vẫn muốn đấu với công tử sao?   13. Biểu muội liên tiếp hai ngày không xuất hiện. Đến ngày thứ ba, nha hoàn bên cạnh nàng ta nước mắt lưng tròng chạy đến tìm công tử. "Công tử, tiểu thư nhà ta bệnh nặng, xin công tử đến thăm một chuyến!" Xem ra, có lẽ là hôm đó dầm mưa quá lâu, rốt cuộc bị lạnh mà phát bệnh. Công tử vốn chẳng để tâm, chỉ cười nhạt hỏi: "Sinh bệnh thì tìm đại phu, đến tìm ta làm gì?" Nha hoàn chỉ quỳ trên mặt đất, vừa khóc vừa cầu xin. Công tử bất đắc dĩ thở dài: "Thôi được, ta đi xem một chút." Những ai thân cận với công tử lâu năm đều biết, hắn chỉ giỏi mạnh miệng chứ lòng dạ lại mềm nhũn. "Đừng để nàng chết ở nhà ta là được."   Biểu muội sắc mặt tái nhợt, nằm tựa trên giường, trong phòng đốt hương nhưng cũng không át nổi mùi thuốc đắng nồng nặc. Thấy công tử vào, nàng ta liền ra hiệu cho nha hoàn đỡ mình ngồi dậy, tựa nghiêng vào đầu giường, dáng vẻ bệnh nhược nhu nhược, trông rất đáng thương. "Biểu ca, huynh đến thăm Oanh Nhi rồi~" Công tử nhướng mày: "Họng bị nhét giày à? Không thể nói chuyện cho bình thường một chút sao?" Biểu muội nước mắt lã chã, níu lấy tay áo công tử, nửa người nghiêng hẳn ra khỏi giường. "Biểu ca, xin đừng như vậy! "Là Oanh Nhi không tốt, khiến biểu ca ghét bỏ." Công tử dứt khoát rút tay áo ra khỏi tay nàng ta, lui về phía sau vài bước, tùy tiện tìm một chiếc ghế ngồi xuống, vắt chân lên, cười nhạt: "Bớt nói nhảm trong quan tài đi—giọng điệu u ám nghe mà phát bực. "Liễu Oanh Nhi, hôm nay ta nói thẳng cho ngươi biết, gia sớm đã có người trong lòng. Sau này đừng đến quấy rầy nữa, gia không có hứng thú với trò này của ngươi." Công tử… đang nói bậy! Ta theo hắn cả ngày, từ sáng đến tối, sao lại chưa từng nghe nói hắn có người trong lòng? Sắc mặt biểu muội biến đổi, nước mắt càng rơi nhiều hơn. "Oanh Nhi… làm thiếp cũng nguyện ý." Công tử cười nhạt, chậm rãi đáp: "Nhưng gia không nguyện. "Con cháu nhà ta, chưa bao giờ phải ủy khuất thê tử. Ngươi sớm từ bỏ đi." Biểu muội cắn môi, nghẹn ngào nói: "Oanh Nhi ở trong mắt biểu ca, thật sự tệ hại đến vậy sao? Đến chút tình cảm cũng không đáng để lưu lại?" Công tử vẫn thong dong, giọng điệu nhàn nhạt: "Nếu nhất định phải nói, thì ngươi vẫn là một người sống." "Nếu sau này có thể an phận thủ thường, ta vẫn xem ngươi là biểu muội." Nói xong, hắn đứng dậy, phủi tay áo, rời đi không chút lưu luyến. Ta đi theo sau, im lặng không nói gì. Công tử thấy ta có vẻ trầm mặc, chủ động hỏi: "A Bảo, làm sao thế?" Ta thành thật trả lời: "Biểu muội trông đáng thương quá." Công tử cười nhạt, ánh mắt sắc bén liếc qua ta: "Ngốc, nàng ta chỉ khóc hai tiếng mà ngươi đã thấy thương. Chẳng qua là thứ nàng muốn không đạt được mà thôi. "Nhưng nàng còn có huynh trưởng, có gia tộc làm chỗ dựa. "Còn ngươi, ngoài ta ra, chẳng có ai nâng đỡ cả." "Đừng trách ta nói năng khó nghe, có những chuyện, ngươi còn chưa hiểu đâu." Ta mơ hồ nhận ra điều gì đó. Công tử không thích biểu muội, cũng chưa hề cưới vợ. Có lẽ… hắn sợ nếu có lời đồn đại giữa hắn và biểu muội, những cô nương tốt khác sẽ không chịu gả cho hắn nữa? Công tử xoa nhẹ đầu ta, giọng điệu hiếm khi ôn hòa: "Ngốc A Bảo, chọn đi." Ta ngơ ngác: "Chọn cái gì?" Hắn cong môi cười: "Muốn ăn gì? Gia đưa ngươi đi mua."