Thấy tôi đứng yên bất động, Tĩnh Vân hỏi lại, giọng nghiêm túc và mang chút nghi hoặc. “Không… không có.” Tôi lập tức quay đầu, thở hắt ra một cái, rồi nhanh chóng đi về chỗ ngồi của mình. Chết tiệt thật! Tôi suýt nữa bị cái mặt đẹp trai kia làm lú rồi! 9. Tôi quay lại chỗ ngồi. Ánh mắt bất giác rơi lên gương mặt Tĩnh Vân, thấy anh đang đứng trước màn hình trình chiếu, tự tin phân tích từng điểm một. Anh trình bày rất mạch lạc về những thay đổi mà công ty Tô thị cần thực hiện trong tương lai, và cả việc nên loại bỏ những sản phẩm nào. Tĩnh Vân cực kỳ dứt khoát, thẳng tay xóa bỏ hết những chuỗi sản xuất không còn phù hợp. Sản phẩm mới được chọn có hướng đi hoàn toàn khác biệt, khá táo bạo. Tất nhiên, mấy vị cổ đông già nua theo phe bảo thủ thì không đồng tình, đến mức có người suýt đứng bật dậy cãi nhau với anh. Tĩnh Vân chỉ gõ nhẹ lên bàn: “Nếu các vị không đồng ý với phương án này, có thể rút vốn. Tôi sẽ mua lại theo giá thị trường.” Giọng anh bình thản, nhưng đầy áp lực. “Chắc chắn sẽ không để các cổ đông Tô thị phải chịu thiệt.” “Bây giờ, còn ai có ý kiến?” Phòng họp lập tức im phăng phắc, không ai dám hó hé gì thêm. Dù đứng trước họ chỉ là một người trẻ tuổi, nhưng chính Tĩnh Vân đã giúp Tập đoàn Tĩnh Thị lột xác thành công, vươn lên trở thành doanh nghiệp mẫu mực trong ngành. Thêm vào đó là khí chất mạnh mẽ như muốn bóp nghẹt người khác, ai nấy đều ngậm miệng. Chẳng ai dám mở miệng nói bán cổ phần gì nữa. Tôi nhìn anh, không khỏi cảm thán: Tĩnh Vân thật sự là… Heo Con sao? Quá sức khó tin! Không ngờ đằng sau cái vỏ ngoài tổng tài bá đạo, nghiêm túc, quyết đoán kia… Lại là một ông chồng có tâm lý “chồn con lên mạng xin tư vấn tình yêu” ngây ngô vậy đó! Sau buổi họp, tôi thấy các cổ đông lại vây quanh Tĩnh Vân để bàn thêm chuyện kế hoạch mới. Còn ba tôi thì đứng cạnh tôi, vừa gật gù vừa khen không dứt: “Gan to mà đầu óc tỉ mỉ, đúng là chàng rể tốt. Ba không hiểu sao mình lại may mắn tìm được đứa con rể như vậy luôn á.” Tôi hơi cau mày, ho nhẹ một tiếng: “Ba, không phải là lấy 3% cổ phần của Tĩnh Thị đổi về à?” Ba tôi lúng túng cười trừ, rồi nhanh chóng nghiêm mặt nói như đúng rồi: “Nói như vậy cũng không sai. Nhưng không chỉ tìm được chàng rể giỏi giang, mà còn được tặng của hồi môn giá trị thế kia nữa!” “Gặp chuyện tốt thế này, chỉ có con gái ba mới may mắn hưởng được thôi!” Ba thân yêu à. Nếu tôi không phải là đương sự, chắc nghe ba nói tôi cũng rớt nước mắt vì cảm động quá trời rồi đó! Rời khỏi phòng họp, tôi quay lại văn phòng để tiếp tục dọn dẹp sổ sách. Mãi đến gần giờ tan làm, mới có thời gian cầm điện thoại lên xem. Vô thức mở app, lại thấy Heo Con gửi tin nhắn cho tôi. Kèm theo đó là một tấm ảnh. Chính là ảnh tôi… lúc đang làm việc. Ảnh mới chụp. “Heo Con”: “Cô ơi, cho cô xem nè, đây là lúc vợ em làm việc, xinh không trời!” “Heo Con”: [ảnh] “Heo Con”: “Cô ơi, vợ em vừa dễ thương, lại vừa nghiêm túc, hôm nay còn được nghe cô ấy báo cáo công việc nữa đó, siêu giỏi luôn á!” “Heo Con”: “Hehe, nếu cô ấy biết em lén nhìn chắc sẽ ngại lắm nhỉ?” Tôi lạnh lùng gõ lại một dòng: “Cảm giác có hơi… hoảng.” “Heo Con” gần như trả lời ngay lập tức: “Cô hoảng gì chứ? Em có chụp hình cô đâu mà sợ.” Phải rồi, anh nói cái gì cũng đúng hết. “Heo Con”: “Cô ơi, tối nay em tính rủ cô ấy ăn tối dưới ánh nến, tới lúc không khí ngọt ngào em sẽ ôm cô ấy luôn!” Tôi: “???” Đây là cái gì vậy trời? Toàn là lời lẽ… cọp sói muốn thịt người! “Heo Con”: “Cô thấy không hợp à?” Tôi: “Tất nhiên là không hợp! Mới cưới, lại là hôn nhân sắp đặt, phải giữ khoảng cách! Ép người ta quá sẽ khiến cô ấy muốn chạy trốn. Tốt nhất là chú nên làm ngơ vài hôm, biết đâu cô ấy sẽ phát hiện ra điểm tốt của chú.” “Heo Con”: “Ừm, em nghe cô.” May là Heo Con biết nghe lời. Chứ nếu không, ai biết Tĩnh Vân có thể làm ra chuyện gì nữa… Tôi đang xoa trán, chợt nhớ ra sáng nay mình có hỏi anh ta một câu vẫn chưa thấy trả lời. Thế là tôi lại nhắn tiếp: “Heo, chú vẫn chưa trả lời cô là đã yêu bao nhiêu người rồi đấy.” 10. Mười phút sau, bên kia vẫn im ru. Lại “đã đọc nhưng không trả lời”. Cái kiểu né câu hỏi này công khai quá rồi đấy! Có cần lộ liễu vậy không? Những ngày sau đó, Heo Con không nhắn tin cho tôi nữa. Cũng chẳng thấy bóng dáng Tĩnh Vân đâu trong phòng tân hôn. Quản gia kể với tôi rằng Tập đoàn Tĩnh Thị vừa nhận thêm vài dự án lớn, Tĩnh Vân bận đến tận khuya mới về nhà. Quản gia còn nói: “Thiếu phu nhân, tôi thấy thiếu gia hay ngồi trước cửa phòng một lát mỗi khi về, rồi mới vào thư phòng tiếp tục làm việc. Có mấy lần trông cậu ấy định gõ cửa tìm cô, mà sợ làm phiền lại thôi.” … Ủa trời? Nói gì thì nói, cũng ngoan ghê ta? Mình bảo giữ khoảng cách, là anh ta ngoan ngoãn tránh thật. Đúng chuẩn tổng tài dễ dắt mũi nhất hệ mặt trời. Nhưng rồi… một tuần sau. Tôi vừa đi làm về, liền thấy tin nhắn từ Heo Con: “Không được rồi cô ơi! Em nhịn hết nổi rồi! Em phải chủ động gặp cô ấy!” Ơ cái gì cơ?! Không được! Tôi vừa quay người định lẻn trốn thì phía sau đã vang lên tiếng quản gia: “Thiếu phu nhân, cô cuối cùng cũng về rồi. Thiếu gia đợi cô rất lâu, mời cô vào ăn tối cùng luôn.” Bữa tối đã được chuẩn bị sẵn, trên bàn ăn lại là một bàn đầy ắp món ngon. Tĩnh Vân vẫn ngồi thẳng lưng ở vị trí chính, dáng vẻ nhã nhặn. Anh ta chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái. Giờ mà bỏ đi thì cũng lộ liễu quá ha…Thôi thì tôi cố hít sâu một hơi, nặn ra nụ cười công sở tiêu chuẩn: “Đúng lúc em cũng hơi đói rồi.” Chỉ cần Tĩnh Vân đừng nhào vô ôm tôi là được. Ăn một bữa cơm thôi, tôi chịu được. “Dạo này anh bận nhiều việc hả?” Anh ta thấy tôi ngồi xuống, liền cất giọng hỏi. Ánh mắt vẫn lạnh lùng, nhưng trán thì lấm tấm mồ hôi. Trông có vẻ… khá căng thẳng? “Bận chứ, mà anh cũng có rảnh mấy đâu?” Ủa? Đây có phải là cái thứ người ta gọi là… trò chuyện gượng gạo không? Tôi vừa ăn vừa thầm thở phào, tuyệt đối không để mình tái phạm cái sai “ăn như đói mấy kiếp” nữa. Nhưng còn chưa kịp an tâm thì Tĩnh Vân đã đứng dậy, có vẻ đang… bước về phía tôi. Đừng nói là định ôm tôi thiệt nha?! Tôi hoảng hốt. Ngẩng đầu lên, tay run run, đúng lúc thấy dì Lỗ vừa đi ngang. Cô ấy như thiên sứ giáng trần! Tôi chưa kịp nghĩ gì đã buột miệng bật ra một câu đánh trống lảng: “Dì Lỗ ơi, cái áo hai dây hôm trước con nhờ dì giặt, giặt xong chưa ạ?” Ánh mắt liếc sang, tôi thấy bước chân của Tĩnh Vân… lập tức khựng lại. Dì Lỗ luống cuống xua tay: “Không có giặt đâu cô, thiếu gia nói là… tự xử lý rồi.” Tự xử lý?! Tự xử lý là xử lý kiểu gì?! Dì Lỗ bổ sung thêm: “Hôm trước tôi dọn dẹp thư phòng, thấy thiếu gia để cái áo đó trên đầu giường.” Tôi lập tức quay đầu nhìn Tĩnh Vân. Chỉ thấy cả khuôn mặt anh ta đỏ bừng, hai má đỏ như mông khỉ non. Anh ta mở miệng như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Trong tư thế như thể “sống không còn gì để mất”, Tĩnh Vân xoay người, bước vội lên lầu, về thẳng thư phòng. Xong đời. Anh ta… không còn mặt mũi nào gặp người nữa rồi! 11. Sau đêm hôm đó, đến tận ngày hôm sau, Tĩnh Vân vẫn không bước chân ra khỏi thư phòng. Dù ai tới gọi cũng vô dụng, anh ta khóa cửa, không thèm mở. Tôi mở app lên, kiểm tra xem Heo Con có online không. Có online đấy. Nhưng anh vẫn im lặng, không gửi gì cả. Tận đến nửa đêm ngày hôm sau, tôi không nhịn được nữa. Cộng thêm việc lần trước tôi chưa trả lời tin anh, nên quyết định chủ động tấn công: “Chú nói định chủ động tìm cô ấy, kết quả sao rồi?” Xem ra anh ta đang chờ tin tôi. Heo Con lập tức trả lời: “Cô ơi, em tiêu rồi… em với cô ấy xong rồi.” Anh ta kể chi tiết mọi chuyện xảy ra ở phòng khách hôm đó. “Heo Con”: “Trước hết, em xin đính chính là em KHÔNG PHẢI là tên biến thái nha! Nghe có thể khó tin, nhưng em bị chứng mất ngủ, lại áp lực rất lớn. Hôm đó khi em ra khỏi phòng… thì mùi hương đó lại làm em thấy dễ chịu, thư giãn cực kỳ luôn!” “Heo Con”: “Em về phòng làm việc mà ngủ ngon chưa từng thấy luôn!” “Heo Con”: