07  Sáng hôm sau, ta xoa xoa cái eo đau nhức vì nằm đất, với đôi mắt thâm quầng bước ra khỏi phòng. Nghe thấy mấy nha hoàn nhỏ đang thì thầm to nhỏ. "Tối qua tướng quân mệt rồi." "Đừng nói nữa, cẩn thận bị nghe thấy." Ta nhìn bọn họ với vẻ mặt khó tả, rồi đi thẳng đến sân của phụ mẫu ta. Nghe nói ta định mua một căn nhà khác ở bên ngoài cho họ chuyển đến, hai người không nói hai lời liền đồng ý. "Phụ thân và mẫu thân cũng không muốn sống chung với công chúa." "Xa một chút thì tốt hơn, chúng ta có thể sống thêm vài năm." Giải quyết xong một việc quan trọng, ta thở phào nhẹ nhõm. Khi quay lại sân của mình, ta phát hiện ra nha hoàn và người hầu trong sân đều đã được thay đổi. Thịnh Thanh Huyền đang ngồi uống trà trong sân: "Đều là tâm phúc của cô, mong Tống tướng quân thông cảm." "Thông cảm, thông cảm." Ta gật đầu. Ta bước vào phòng, thay quần áo: "Ta phải đến doanh trại rồi, điện hạ người…" "Tống tướng quân cứ tự nhiên." "Được, được, được." Ta không chút do dự, xoay người rời đi. Không phải là sợ hắn, mà là thấy ngại ngùng. Ta và hắn hôm qua mới thành thân, bây giờ quan hệ thật kỳ quặc. Hơn nữa ta rất lo hắn nhìn ra điều gì, người này tâm tư sâu sắc, ta tránh đi một chút vẫn hơn.  Thịnh Thanh Huyền nói đợi mọi chuyện giải quyết xong, hắn sẽ nghĩ cách hủy bỏ hôn ước này.  Đến lúc đó cầu về cầu, đường về đường, là tốt nhất. Ta vội vàng rời đi, không chú ý tới ánh mắt có chút phức tạp của Thịnh Thanh Huyền khi nhìn ta. Để tránh Thịnh Thanh Huyền, ta ở liền mấy ngày trong quân doanh. Trong sân phủ Tướng quân, Thịnh Thanh Huyền nghiêng đầu hỏi tâm phúc Trần An: "Cô rất đáng sợ sao?" "Không đáng sợ." "Vậy tại sao Tống Đình lại tránh cô như tránh tà?" Trần An nhìn hắn một cái: "Tống tướng quân là kính trọng ngài." "Thật sao?" "Nhất định là vậy." "Vậy mua chút đồ, cô đến quân doanh xem sao." "?" … Khi thuộc hạ bẩm báo công chúa đến quân doanh, ta hoàn toàn ngây người. Đám huynh đệ cười đùa trêu chọc ta: "Tống tướng quân và công chúa tình cảm thật tốt a." "Nghe nói công chúa mang đến không ít đồ đến thăm hỏi tướng sĩ, huynh đệ đều là nhờ phúc của Tống tướng quân nha!" Ta bị hai người huynh đệ cao to vạm vỡ khiêng lên, đưa thẳng đến bên cạnh chiếc xe ngựa sang trọng. "Công chúa! Phò mã đưa đến cho ngài rồi!" "Đa tạ công chúa ban rượu ngon, tướng sĩ đều rất vui mừng!" Một bàn tay thon dài vươn ra ngoài cửa sổ. Ngón tay khẽ nâng lên, hai người kia lập tức hiểu ý, cười tủm tỉm cáo lui. Ta thở dài trong lòng, bước lên xe ngựa. "Điện hạ, người đây là…" "Ra ngoài làm việc, tiện đường ghé qua xem." "Ồ." Ta ngồi không yên: "Vậy người khi nào thì đi?" Thịnh Thanh Huyền nheo mắt nhìn ta, rồi đột nhiên cúi người xuống, khuôn mặt như ngọc chỉ cách ta một tấc. Ta nín thở, mặt nóng bừng. Tuy sống nhiều năm như vậy, ngày thường cũng tiếp xúc với nam nhân, nhưng đối mặt với Thịnh Thanh Huyền lại cảm thấy không được tự nhiên. "Tống Đình, ngươi rất sợ cô?" "Không… Không sợ." "Vậy ngươi tránh cô làm gì?" Ta lắc đầu: "Không có tránh." Thịnh Thanh Huyền lùi ra một chút: "Tối nay về phủ sớm một chút, cô có việc muốn bàn bạc với ngươi." Ta ngơ ngác gật đầu, sau đó vội vàng cáo lui xuống xe ngựa. Xuống quá vội, không đứng vững suýt nữa thì quỳ xuống đất. Nghe thấy tiếng cười truyền ra từ trong xe ngựa, tim ta đập thình thịch. Xong rồi xong rồi xong rồi, hình như ta đã phát hiện ra chuyện gì đó không ổn rồi. Ánh mắt Thịnh Thanh Huyền vừa nhìn ta có gì đó không đúng... Thái tử điện hạ hình như là đoạn tụ nha! … Buổi chiều luyện tập trong quân doanh, ta dùng lưu tinh chùy đập vào chân mình, lại dùng trường thương chọc vào mông đồng đội, cuối cùng bắn tên cắm thẳng vào tóc người huynh đệ đi ngang qua. "Tống Đình, vì sự an toàn của mọi người, ngươi mau về nhà đi." "Sau khi công chúa đi rồi ngươi cứ hồn bay phách lạc, biết hai người mới cưới, mau về nhà đi." Họ gần như đẩy ta ra khỏi quân doanh. Ta đi loanh quanh trong phủ Tướng quân đến tối mịt, cuối cùng không còn cách nào khác, đành phải cắn răng đi vào. Trong sân, Trần An, tâm phúc của Thịnh Thanh Huyền, đang cười tủm tỉm đợi ta. Thấy ta trở về, hắn giơ tay ra hiệu về phía cửa: "Tướng quân cuối cùng cũng đã về, điện hạ vẫn đang đợi ngài đấy." "Ồ ồ ồ, quân doanh bận quá, không có cách nào." Ta cười gượng, chỉnh lại quần áo. Cuối cùng thở dài một hơi, đẩy cửa bước vào. "Điện hạ? Điện hạ?" Ta nhìn quanh, trong phòng không có ai, nhưng bên trong lại truyền ra tiếng đáp: "Ta ở đây." Ta không nghĩ nhiều, theo bản năng liền đi vào. Trong phòng ấm áp, Thịnh Thanh Huyền đang tắm trong bồn tắm! Ta trợn tròn mắt, buột miệng nói: "Ngươi tắm rửa gọi ta vào làm gì?!" Sương mù mờ ảo, hắn quay lưng về phía ta, lộ ra bờ vai rộng lớn. Nghe vậy khẽ cười: "Đều là nam nhân, sợ cái gì? Tống tướng quân, giúp cô chà lưng một chút?" Xét về tình về lý, ta đều không thể từ chối. Ta cầm khăn, quay mặt đi, chà loạn xạ trên lưng hắn. Còn cố gắng chuyển hướng sự chú ý của hắn: "Điện hạ muốn bàn bạc chuyện gì với thần?" Thịnh Thanh Huyền không nói gì, ta cẩn thận quan sát sắc mặt hắn, lại thấy khóe miệng hắn hơi nhếch lên, giây tiếp theo, hắn đưa tay nắm lấy cánh tay ta, kéo ta vào bồn tắm. Trận mạc nhiều năm, ta nhanh chóng phản ứng lại. Đá một cước vào bụng Thịnh Thanh Huyền, trượt đến đầu bên kia bồn tắm, nhìn hắn chằm chằm qua làn sương mù mịt. Thịnh Thanh Huyền ôm bụng: "Tống Đình, ngươi láo xược." Ta lau nước trên mặt, thật sự mệt mỏi: "Điện hạ… Là người trêu chọc thần trước." Thịnh Thanh Huyền không nói nữa. Ta cũng vì bồn tắm nóng mà thả lỏng, ở quân doanh nhiều ngày như vậy thật sự mệt mỏi, bèn ngồi xuống cùng ngâm mình. Bầu không khí không còn căng thẳng như vừa rồi, Thịnh Thanh Huyền chậm rãi mở miệng: "Người hòa thân đã được chọn, là một nữ ám vệ của Phi Điểu Các, nàng ta sẽ được sắc phong làm Quận chúa, nửa tháng sau sẽ đến Tây Man hòa thân, cô sẽ đi cùng." Ta ngẩn người: "Việc này quá gấp gáp." "Đúng vậy, hơn nữa còn nguy hiểm." Thịnh Thanh Huyền nói: "Không chỉ một thế lực muốn phá hỏng cuộc hòa thân này, vì vậy Tống Đình, cô muốn nhờ ngươi dẫn binh hộ tống đoàn hòa thân, đến tận biên giới Tây Man." Ta sững sờ: "Chuyện quan trọng như vậy… Điện hạ tại sao lại chọn ta?" "Nghe nói, ngươi muốn lập quân công để xin cáo mệnh cho mẫu thân ngươi." Thịnh Thanh Huyền hơi nghiêng đầu nhìn ta: "Cô cho ngươi cơ hội này." Ta nhíu mày: "Chỉ vậy thôi sao?" "Đương nhiên không phải…" Ta biết ngay! Người này nhất định còn có mục đích khác! Muốn tìm cơ hội ở riêng với ta? Người này quả nhiên là đoạn tụ! Trong lòng vừa kinh hãi vừa có chút thất vọng mơ hồ. Nhưng ta lại không nói rõ được nguồn gốc của sự thất vọng này. Thịnh Thanh Huyền nhìn ta, giọng nói lại nghiêm túc đến bất ngờ: "Tống Đình, người cô có thể tin tưởng, chỉ có ngươi."