Càng lại gần, mắt tôi càng sáng lên. Chân người đàn ông đó rất dài, nhìn là biết không lùn. Môi hơi mỏng, trông mềm mại dễ hôn. Trong đầu tôi gần như đã bắt đầu nghĩ, làm sao trói hắn lên giường, x/é quần áo, nhìn khuôn mặt lạnh lùng kiềm chế của hắn lộ ra vẻ mê lo/ạn lại đắm đuối. Kinh Đô lại có loại cực phẩm này mà tôi không biết! Giá mà biết sớm… bổn thiếu gia sớm đã làm cho hắn không xuống được giường rồi. Cố Huyền liếc nhìn tôi đang đi tới, không nhúc nhích. Tôi một tay đ/è cửa kính xe, đưa mặt lại gần sát hắn: "Cố Huyền?" Tay tôi thò qua cửa kính, trên mặt mang vẻ tất thắng. Ánh mắt hắn mang một chút dò xét. Tôn Lão Tam vừa lau mồ hôi vừa tiến lại giới thiệu: "An Thiếu Huyền, An thiếu, đây là Cố nhị gia." "An thiếu." Giọng nam trầm vang lên trong xe, kí/ch th/ích khiến tai tôi không tự chủ rung rung. Ngón tay Cố Huyền, thon dài và đ/ốt ngón rõ ràng. Khoảnh khắc nắm lấy. Tôi suýt nữa đã rủa trong bụng! Chỉ mới bắt tay, quần đã lập tức căng cứng lên. Tôi bao năm nay gặp không ít người đẹp, sao lại phản ứng lớn thế này? Đúng là yêu tinh! Bên cạnh không xa, có chiếc xe từ trên núi chạy xuống, tiểu thiếu gia nhà họ Cố đang học cấp ba bước xuống xe. Cung kính đi tới hướng về Cố Huyền gọi: "Chú hai." Cố Huyền khẽ gật đầu: "Lên xe." Thì ra là đến đón cháu tan học. Tôi cười gian díu không nhúc nhích nhìn chằm chằm Cố Huyền, tiểu thiếu gia họ Cố lên xe sau, Cố Huyền quay đầu nhìn tôi: "An thiếu, hẹn gặp lại." Chỉ mấy chữ ngắn ngủi, nhưng đã đ/âm thẳng vào tim gan tôi. Tim ngứa ngáy không chịu nổi. Xe khởi động, tôi từ gương mặt nghiêng của Cố Huyền nhìn thấy chiếc máy trợ thính lóe lên thoáng qua. Chạm vào Tôn Lão Tam sau, anh ta lập tức tiến lại giải thích nhỏ: "Cố nhị gia thuở nhỏ bị b/ắt c/óc, tổn thương tai, thính lực suy giảm, phải đeo máy trợ thính." "An thiếu, cậu không thật sự để mắt tới Cố nhị gia chứ? Cố nhị gia ở nước ngoài chuyên quản lý mảng tối của tập đoàn, nghe nói th/ủ đo/ạn.... rất tà/n nh/ẫn đấy!" Tôi sờ cằm, đầu óc đầy cảm giác chạm vào tay hắn lúc nãy, mềm mại như ngọc. "Sợ cái gì! Hèn vừa, chính là..." Nhìn chiếc xe đang khởi động, tôi hơi nóng bừng liếm mép: "Chà, không nghe thấy tiếng, thiếu đi nhiều thú vui nhỉ!"