Càng nghĩ ta càng gi/ận. Xuống hạ phàm một lần, rốt cuộc ta thu được cái gì? Hai mươi năm trời đào rau dại. Cuối cùng còn bị ch/ém một nhát. Ta rạ/ch cổ tay, nhỏ vài giọt m/áu cho đứa nhỏ sắp khóc đến ngất đi ăn, rồi trừng mắt nhìn Xích Uyên: “Đứa trẻ này từ đâu ra, ngươi còn mặt mũi hỏi? Nói như thể chẳng liên quan gì đến ngươi, chẳng lẽ một mình ta có thể sinh ra nó sao?” Ta vung tay, trong không trung hiện ra một tấm gương nước. Hắn vừa định lấy chuyện ta si tình ở nhân gian để ép ta, thì ta thẳng thừng dựng lại cảnh ba ngày ba đêm kia. Một gian nhà nghèo nơi nhân gian, hai thân ảnh quấn lấy nhau. Ngoài cửa mưa bụi rả rích, trong phòng sấm sét bủa vây. So độ mặt dày? M/a tộc ta từ trước đến nay có thua ai! Mặt Xích Uyên đỏ bừng, nghiến răng quát khẽ: “Đủ rồi.” Ta hừ lạnh, thu lại gương. Đứa nhỏ trong lòng thôi khóc, ngậm lấy m/áu nơi cổ tay ta, đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại giữa ta và hắn. Xích Uyên đưa tay phủ lên mắt con, khiến nó ngủ say. “Đừng nói những lời bậy bạ trước mặt trẻ nhỏ.” Ta kh/inh miệt cười nhạt: “Giả dối. Thần tiên các ngươi chẳng qua cũng chỉ đạo mạo giả tạo.” Xích Uyên không cãi lại, đầu ngón tay vận thần lực, xoa qua cổ tay ta, xóa mờ vết thương ấy. “Trước đó Cửu Cửu khóc không ngừng, ta tưởng nó do ngươi sinh ra, ngươi ắt có cách, nên mới đến quấy rầy.” “Nếu biết trước sẽ khiến ngươi chảy m/áu, ta đã không đến." Ta liếc mắt nhìn hắn. “Bớt giả vờ đi, ta không mắc lừa đâu.” Ở nhân gian không có ký ức cũng thôi đi, hiện nay thần m/a không đội trời chung, giả vờ thân quen để làm gì? Ta đẩy đứa trẻ trả lại cho hắn. “Còn việc gì không? Không có việc gì nữa thì cút đi.” “Đừng nghĩ dùng con để phản ta, M/a tộc chúng ta sáu thân không nhận.” Mặt Xích Uyên thoáng sa sầm, như muốn phản bác, nhưng lại nhịn xuống. Hắn trầm mặc giây lát, rồi đưa ta một ngọc bình: “Linh dược bổ khí huyết, giúp ngươi trị thương.” Ta sững lại, mặt nóng ran, vội đẩy ra: “Trị thương gì? Bổn tôn khỏe lắm.” Ánh mắt hắn thoáng lạnh, tay như điện lướt vào áo choàng rộng của ta, áp thẳng lên vết s/ẹo dữ tợn ở bụng. Ta nghiến ch/ặt môi, suýt bật ra một tiếng kêu đ/au. Đó là vết thương lúc sinh Cửu Cửu để lại. Đã làm việc nghịch trời, ắt phải trả giá. Ta cũng không ngờ phàm nhân yếu ớt đến thế, một đ/ao ấy hạ xuống, chính là một mạng đổi một mạng.