12. Tôi cố ý đợi thêm một tiếng đồng hồ nữa mới quay lại công ty nhà họ Mạnh. Khi được lễ tân chỉ dẫn vào phòng làm việc của Mạnh Thiên, sắc mặt anh ta trông có chút bối rối. Tôi biết, anh ta vừa vội vã tiễn hai cha con nhà họ Tô đi. Sợ tôi đụng mặt. Dù trong mắt anh ta tôi không quen biết Tô Nguyệt, nhưng với bản tính cẩn trọng, anh ta chắc chắn sẽ muốn tránh mọi rủi ro. Anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, kéo tôi ngồi xuống ghế sô pha: “Sao em lại đến bất ngờ vậy?” “Sợ em đột kích kiểm tra sao?” Tôi hỏi nửa đùa nửa thật, khiến sắc mặt anh ta trắng bệch trong thoáng chốc. Hừ, tâm lý yếu thật. Chưa đợi anh ta trả lời, tôi liền đổi chủ đề: “Em đói rồi, đi ăn nhé?” “Ừ, được.” 13. Nằm trên giường, tôi nghĩ về chuyện ban ngày gặp Tô Nguyệt. Có vẻ như Mạnh Thiên đã thành công ép cô ta và Giang Đường quay về rồi. Thời gian này tôi cũng cho người điều tra công ty nhà họ Tô — quả thật gặp rắc rối. Chỉ không rõ, như lời Tô Nguyệt nói, liệu Mạnh Thiên chỉ đơn thuần muốn kéo người về, trong lòng vẫn còn tình cảm nên nương tay, hay là muốn đợi đến lúc bọn họ quay lại mới chính xác ra tay trả thù. Nếu thật sự anh ta định trả đũa thì tốt — đỡ cho tôi phải ra tay. Kế hoạch của tôi cũng có thể tạm hoãn, tránh phải tự làm bẩn tay. Đang nghĩ ngợi, Mạnh Thiên từ phòng tắm đi ra. Giường lõm xuống một bên. Tôi cảm nhận được hơi nước ấm áp phả tới gần, anh ta vòng tay ôm lấy tôi. Trên người vẫn còn hương sữa tắm mà tôi thích nhất. Tôi biết rất rõ anh ta đang định làm gì. Tôi nhắm mắt lại, ngăn anh ta lại: “Chúng ta sắp cưới rồi, theo lý thì không nên thân mật nữa. Nếu anh không nhịn được thì để em dọn ra ngoài ở trước.” Mạnh Thiên hơi sững người, sau đó bật cười bất đắc dĩ. Hình như anh ta cũng từng nghe đâu đó về điều này. “Đừng chuyển ra, chút thử thách này anh vẫn chịu được mà.” Anh ta hôn lên trán tôi một cái, nói “ngủ ngon”, rồi lại kéo tôi vào lòng. 14. Thành phố này rộng lớn, nhưng đồng thời cũng nhỏ bé đến lạ. Ví như chuyện tôi lại có thể tình cờ gặp Giang Đường trên phố. Anh ta và Tô Nguyệt đang tay trong tay. Vừa thấy tôi, anh ta liền phản xạ rút tay lại, hất Tô Nguyệt ra. Tô Nguyệt hoảng hốt, nhìn theo ánh mắt anh ta rồi bắt gặp tôi. Sắc mặt cô ta có phần khó chịu, nhưng vẫn cố nhịn xuống, rồi lại khoác tay Giang Đường. Giang Đường lúng túng thấy rõ. Nhưng gặp rồi thì cũng không thể giả vờ không thấy. Anh ta chậm rãi tiến lại gần tôi. Chưa kịp mở miệng, tôi đã giáng cho anh ta một cái tát. “Á…” Tô Nguyệt hét lên. Tôi mặt không cảm xúc, ngay lúc Giang Đường còn đang ngẩn người, lại tát thêm một cái nữa. Tôi dùng hết sức, đến mức lòng bàn tay cũng tê rần. “Sao cô có thể đánh người?” Tô Nguyệt định bước lên chất vấn, tôi lạnh giọng: “Tránh ra, không thì tôi đánh cả cô.” “Cô…” Tô Nguyệt có vẻ sợ thật, Giang Đường cũng kịp phản ứng, lập tức kéo cô ta ra sau lưng. “Mễ Nguyệt, là anh có lỗi với em. Em muốn đánh thì đánh anh, đừng trách Tô Nguyệt.” Những lời đầy vẻ chính nghĩa như vậy, tôi dĩ nhiên không nể mặt. Lại thêm một cái tát nữa giáng thẳng vào mặt anh ta. Tô Nguyệt cuối cùng không nhịn được: “Mễ Nguyệt, cô quá đáng thật đấy!” “Cho dù chúng tôi có lỗi với cô, thì một cái tát là đủ rồi chứ? Cô định đánh đến khi tình nghĩa trước đây không còn gì mới chịu sao? “Cô có biết mấy năm nay Giang Đường luôn day dứt, luôn thấy có lỗi với cô không? “Anh ấy còn nói cô là một cô gái tốt, mà cô lại đối xử với anh ấy như thế này sao?” Hừ, tôi còn phải cảm ơn anh ta chắc? Nước mắt cá sấu. Tôi mặc kệ ánh mắt của đám người vây quanh, lạnh nhạt lên tiếng: “Hắn ta bỏ trốn trong lễ cưới, cùng cô bỏ trốn, để mặc tôi một mình hứng chịu mọi điều tiếng. Hôm nay tôi có đánh chết hắn, cũng là thứ hắn đáng nhận.” Vừa dứt lời, đám đông lập tức xôn xao, bắt đầu chỉ trỏ bàn tán về hai người họ. Lần đầu tiên bị người ta chế nhạo ngay trước mặt như vậy, Tô Nguyệt không chịu nổi, cãi lại: “Tình yêu không có tội, chúng tôi thật lòng yêu nhau! Anh ấy vốn không yêu cô, cưới rồi cũng chẳng hạnh phúc.” Nhưng những lời đó chỉ khiến đám đông càng thêm phẫn nộ. Tôi nhìn Giang Đường: “Nếu anh dám đứng trước mặt tôi, nói rằng mình đã yêu người khác, thì tôi còn tạm coi anh là kẻ dám làm dám chịu. “Nhưng anh thì sao? Một thằng hèn không dám đối mặt, chỉ biết bỏ chạy. “Anh từng nghĩ, tôi đã phải đối diện với những gì chưa?” Thấy sắc mặt anh ta khó coi, tôi cười khẩy: “Không chịu nổi à? Vậy anh có biết mấy năm nay cha mẹ anh đã phải chịu bao nhiêu lời sỉ nhục, châm chọc không?” Anh ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy hối hận, áy náy, xấu hổ — đủ loại cảm xúc lướt qua. Tôi không buồn quan tâm đến hai kẻ đang bị công kích, quay người rời đi. 15. Hôm nay Mạnh Thiên tan làm sớm hơn bình thường. Thấy tôi đang chăm sóc mấy chậu cây ngoài ban công, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm. Anh ta cẩn thận quan sát sắc mặt tôi, vẻ mặt đầy lo lắng, mãi mới dám mở miệng: “Em gặp Giang Đường rồi à?” Chuyện tôi tát Giang Đường ngoài phố bị người ta chụp lại đăng lên mạng, gây bão dư luận. Mạnh Thiên biết cũng không có gì lạ. Thông tin của cả hai người kia nhanh chóng bị đào ra, bị mắng thậm tệ. Nhưng chẳng bao lâu sau, bài hot search đã bị gỡ xuống. Tôi biết, chắc chắn là Mạnh Thiên làm. Anh ta sợ dân mạng đào sâu thêm, cuối cùng moi ra chuyện anh từng là chồng cũ của Tô Nguyệt. Tôi thì không bận tâm. Dù sao hai người kia cũng xem như đã “chết xã hội” rồi. Tôi gật đầu, không tỏ rõ cảm xúc gì. Anh ta từ phía sau ôm lấy tôi: “Ổn rồi, hắn sẽ không có cơ hội làm tổn thương em thêm nữa.” Tôi cười. Không chỉ hắn. Cả anh — cũng sẽ không có cơ hội làm tổn thương tôi nữa. 16. Tôi luôn theo sát động thái của nhà họ Tô, nên tất nhiên phát hiện công ty họ ngày càng xuống dốc. Xem ra lần này Mạnh Thiên thật sự muốn ra tay với họ. Chẳng bao lâu sau, tin tức nhà họ Tô sắp phá sản tràn ngập khắp các mặt báo. Hôm đó, khi tôi và Mạnh Thiên đi xem địa điểm tổ chức tiệc cưới, Tô Nguyệt không biết từ đâu bất ngờ lao đến trước mặt chúng tôi. “Mạnh Thiên, anh thật tàn nhẫn, vậy mà cũng xuống tay được với gia đình em sao!” Vừa nhìn thấy tôi, sắc mặt cô ta lập tức đờ ra. “Anh… các người… thì ra vị hôn thê của anh mà họ nói đến, chính là Mễ Nguyệt?” Mạnh Thiên như gặp đại địch, lập tức chắn trước mặt tôi, ra hiệu cho bảo vệ khống chế Tô Nguyệt lôi đi. Tô Nguyệt dĩ nhiên không cam lòng, gào thét điên loạn: “Mạnh Thiên, em chỉ là bỏ trốn cùng Giang Đường thôi mà, anh định hại chết cả nhà em sao? “Anh quên rồi à, chúng ta từng yêu nhau nhiều đến mức nào, anh từng đối xử tốt với em ra sao? Dù sao chúng ta cũng là vợ chồng một thời…” Thấy sắp bị kéo đi, Mạnh Thiên vẫn không hề động lòng, cuối cùng cô ta cũng sợ thật, bắt đầu van xin: “Em sai rồi, em không bỏ trốn nữa, em về rồi còn chưa đủ sao? “Anh ở bên vị hôn thê của Giang Đường chẳng phải là để chọc tức em sao? Em chia tay với Giang Đường rồi, mình quay lại được không?” Nhưng cuối cùng, cô ta vẫn bị lôi đi. Tôi nhìn theo bóng dáng chật vật của cô ta bị lôi ra xa, đến khi không còn thấy gì nữa mới quay đầu lại nhìn Mạnh Thiên. Lúc này anh ta vô cùng hoảng loạn, mặt trắng bệch. Anh ta thở hồng hộc, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt ra thành lời. Anh ta trông như thể bị dọa đến phát khiếp. Phải mất một lúc lâu mới nói ra được một câu: “Em nghe anh giải thích, Nguyệt Nguyệt, không phải như cô ta nói đâu…” Câu trả lời của tôi — là một cái tát. Đầu anh ta lệch sang một bên, im lặng hồi lâu mới lại lên tiếng: “Em cứ đánh anh đi, chỉ cần em đừng giận, anh có thể giải thích, em nghe anh nói xong rồi muốn đánh sao cũng được.” Anh ta định nắm lấy tay tôi, nhưng tôi đã né tránh. Sắc mặt Mạnh Thiên đầy tổn thương, thậm chí mắt anh ta đỏ hoe. Trông như thể người bị phản bội là anh ta vậy. Nhưng tôi không còn mềm lòng nữa. Không thể để đàn ông lừa dối tôi thêm lần nào nữa.