Tính từ ngày Lục Dương bắt đầu tới gây chuyện, đã hai tuần trôi qua. Trên mạng, tin tức bôi nhọ tôi tràn lan khắp nơi. Thấy thời cơ đã chín, tôi thản nhiên gật đầu qua điện thoại: “Được, bắt đầu chuẩn bị thư khởi kiện đi.” Bên kia, Lưu Diệu hưng phấn thấy rõ: “Vâng, cô Tống!” Cúp điện thoại, tôi gom hết toàn bộ chứng cứ trong tay rồi bước ra ngoài. Càng đến gần cổng biệt thự, người bu quanh càng nhiều. Loáng thoáng còn nghe thấy tiếng Lục Dương gào thét điên cuồng: “Cảm ơn em gái Thỏ Thỏ đã tặng du thuyền hạng sang! Nào, để cháu trai quý của tôi nhảy múa góp vui cho mọi người!” Tôi chen đám đông, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt – chính là Lục Lai Bảo lắc lư uốn éo nhảy nhót, nhìn mà buồn nôn. Lục Dương thì đứng trước điện thoại, miệng thao thao bất tuyệt, kể “chi tiết vụ tôi giết người” với vẻ hùng hồn như thật. Phía sau hai người, một tấm băng rôn đỏ chói lòa viết to: “Tống Chi độc ác vô lương tâm – trả mạng cho anh tôi! Công khai ‘ô dù’ bảo kê!” Hắn gào khản giọng, diễn vai “người anh đau khổ” cực nhập tâm: “Anh chị em ơi, xã hội bây giờ không cho người bình thường con đường sống nữa rồi! Chúng ta phải đoàn kết lại phản kháng!” “Tống Chi trắng trợn giết người, độc chiếm tài sản của anh tôi! Lai Bảo là con ruột của anh tôi mà, vậy mà nó không được chia một xu!” “Tống Chi giết anh tôi, còn ngược đãi đứa con trai duy nhất của anh ấy, ông trời mù mắt rồi! Phải trả lại công bằng cho những người bình thường như chúng tôi!” – Lục Dương vẫn gào lên như lên đồng. Tôi bước thẳng lên, giọng sắc như dao, dồn dập chất vấn: “Công bằng mà cậu muốn là gì?” “Là tôi phải đưa toàn bộ tài sản của Lục Thâm cho cậu, hay đưa cho Lục Lai Bảo?” “Cậu nói Lục Lai Bảo là con ruột của anh cậu – cậu có giấy xét nghiệm ADN không?” “Tôi thấy thằng bé này… giống cậu hơn anh cậu đấy. Không khéo nó là con trai cậu thì sao? Để tôi nhắc cho cậu nhớ – em trai và ‘cháu trai’ đâu có phải là người thừa kế hàng đầu. Các người dựa vào cái gì mà đòi tài sản từ tay tôi?” Lời tôi vừa dứt, toàn trường lặng ngắt như tờ. Mọi ánh mắt bắt đầu soi xét gương mặt hai bố con kia – Lục Dương và Lục Lai Bảo, hai khuôn mặt to bè một khuôn một dạng. Mà công nhận… so với Lục Thâm, Lục Lai Bảo quả thật giống Lục Dương hơn rất nhiều. Trong mắt Lục Dương thoáng hiện một tia hoảng loạn. Phản ứng này khiến tôi hơi ngạc nhiên – Dù sao, Lục Dương và Giang Đào cũng được xem như “thanh mai trúc mã”, quan hệ bao năm khá gần gũi. Từng nghe nói mấy khoản nợ cờ bạc của Lục Dương, đều do Giang Đào âm thầm trả giúp. Chẳng lẽ… Lục Dương thực sự đã cho anh trai mình “đội nón xanh”? Tôi còn chưa kịp nghĩ thông, Lục Dương đã vội lớn giọng che giấu sự hoang mang: “Tống Chi! Mày đừng có vu khống!” Hắn né tránh hoàn toàn câu hỏi về Lục Lai Bảo, mà quay điện thoại về phía tôi, gào lên với đám “khán giả mạng”: “Anh chị em ơi, đây chính là hung thủ giết anh tôi! Các người xem, cô ta còn dám đứng đó cứng miệng, chẳng hề có chút sợ hãi nào của kẻ giết người!” “Chắc chắn phía sau có ‘ô dù’ cực lớn chống lưng cho cô ta!” Đám người vây quanh chỉ chực “ăn dưa”, không quan tâm thật giả, liền hò hét phụ họa: “Công khai ô dù! Lôi Tống Chi ra trước pháp luật!” Bọn họ lúc này tự biến mình thành “những sứ giả công lý nửa mùa”, chẳng buồn tìm hiểu sự thật. Tôi bật cười lạnh, thản nhiên rút ra một tập tài liệu – bằng chứng Lục Dương hại chết cha mẹ mình, cùng đống ảnh hắn cờ bạc, gái gú, sa đọa. Trong những bức ảnh ấy, cảnh Lục Dương đỏ mắt điên loạn ném tiền trên bàn bạc và bộ dạng nhếch nhác lúc đi tìm gái – rõ mồn một, từng chi tiết ghê tởm hiện ra sống động. Sau đó, tôi lấy điện thoại ra, mở một đoạn video từ camera hành trình. Trong video, Lục Dương bị đám chủ nợ bắt được. Cha mẹ hắn đứng chắn phía trước, van nài đến mức giọng run rẩy: “Xin các anh, xin các anh cho chúng tôi thêm vài ngày nữa, chúng tôi nhất định sẽ trả đủ số tiền này.” “Con trai lớn của tôi là chủ tịch một công ty niêm yết, nó rất giàu. Chỉ cần cho chúng tôi thêm vài ngày, chắc chắn sẽ trả!” Nhưng đám đàn ông xăm trổ mặc đồ đen đứng trước mặt thì gằn giọng: “Đã cho các người khất mấy ngày rồi đấy! Muốn khất nữa thì chúng tôi còn làm ăn cái gì?!” Một trong số chúng tiến đến, ấn mạnh Lục Dương xuống, giọng lưỡi độc ác: “Hôm nay phải chặt hai ngón tay nó, để cho nó nhớ đời!” Câu nói còn chưa dứt, Lục Dương hoảng loạn, vùng vẫy điên cuồng rồi đẩy mẹ mình ra trước: “Muốn chặt thì chặt tay hai ông bà già này đi!” Cú đẩy ấy, thật “chuẩn xác” – xô mẹ hắn vào thẳng lưỡi dao của tên xăm trổ đang cầm. Máu tuôn ra, loang dần từng mảng đỏ. Khung cảnh lập tức hỗn loạn. Cha hắn ôm chặt chân một tên đàn ông, gào lên về phía Lục Dương: “Chạy! Chạy mau đi!” Video dừng ở đó. Cả đám đông im phăng phắc. Đây là đoạn video tôi tìm thấy trong két sắt của Lục Thâm. Thực ra, Lục Thâm vốn là người lạnh lùng, chẳng mấy quan tâm đến người cha đã cưới vợ kế, cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm với cậu em cùng cha khác mẹ. Anh ta chỉ vì tình máu mủ mà nâng đỡ Lục Dương một lần, nhưng Lục Dương đúng kiểu “bùn nhão chẳng thể đắp thành tường”, cuối cùng Lục Thâm buông tay, chỉ thỉnh thoảng gửi chút tiền sinh hoạt cho cha. Không ai ngờ, Lục Dương nghiện cờ bạc đến mức hại chết cả cha mẹ ruột của mình. Đoạn video này ban đầu được kẻ có dã tâm mang đến để tống tiền Lục Thâm. Với một doanh nhân thành đạt như Lục Thâm, có một gia đình như thế – đúng là vết nhơ chí mạng. Một khi bị phanh phui, dư luận sẽ như lửa cháy rừng, đủ sức khiến công ty của anh ta thiệt hại nặng nề không thể cứu vãn. Vậy nên, Lục Thâm chỉ có thể nghiến răng bỏ ra 50 triệu để mua lại đoạn video này, nhét kỹ trong két sắt. 10. Lục Dương run rẩy môi, gào lên phẫn nộ: “Tống Chi, mày dám điều tra tao à?!” “Mày muốn chết hả?!” Hắn lao tới, định túm tóc tôi. Tôi lùi một bước, dùng đôi giày cao gót tám phân mà tôi cố ý mang hôm nay, đá thẳng vào hạ bộ hắn. Cú đá chuẩn xác, khiến hắn đau đến mức gào thảm rồi ngã lăn ra đất. Tôi cố nhịn cười, nhìn quanh đám đông đang livestream, thản nhiên nói: “Một kẻ đạo đức bại hoại, hại chết cha mẹ ruột như hắn – mà các người cũng tin được sao?” “Cũng không nghĩ xem, nếu tôi thật sự giết người, các người làm ầm ĩ trên mạng thế này, lẽ nào tôi không bị cảnh sát bắt đi thẩm vấn rồi?” Tôi đứng thẳng lưng, khuôn mặt để trần trước ống kính điện thoại, không hề che giấu. Trong đám đông cũng có vài cái đầu tỉnh táo hơn. Họ bắt đầu xì xào: “Ừ nhỉ, ngày nào bọn mình cũng @ cảnh sát, mà cảnh sát chẳng hề lên tiếng.” “Theo lý, nếu thật có chuyện, cảnh sát phải bắt Tống Chi đi hỏi cung rồi chứ.” “Đúng rồi, chúng ta nên tin vào cảnh sát, tin vào đất nước của mình.” “Dù sao tôi cũng không tin nổi một thằng đàn ông hại chết cha mẹ, lại còn cờ bạc, gái gú như nó!” Mắt Lục Dương đỏ ngầu, vẫn gào điên dại: “Con tiện nhân! Tao sẽ giết mày!” Tôi giả bộ kinh hãi, rút điện thoại ra gọi cảnh sát: “Alo, cảnh sát ạ? Có người không chỉ vu khống tôi, còn dọa giết tôi nữa…” Cúp máy, tôi quét mắt nhìn từng khuôn mặt xung quanh, giọng bình thản mà lạnh buốt: “Tất cả những ai hôm nay có mặt ở đây, đã mở miệng nhục mạ tôi – đều sẽ nhận được thư khởi kiện.” Đặc biệt là những kẻ lôi cả con gái tôi ra chửi, thậm chí ám chỉ sẽ làm hại con bé – tôi sẽ khiến họ hối hận suốt đời. Tôi sẽ không tha cho bất kỳ ai. Lục Dương cuối cùng cũng vì tội cố ý giết người, vu khống người khác và gây rối trật tự mà bị tống thẳng vào tù. Còn danh tiếng của tôi – trong chớp mắt lật ngược hoàn toàn. Nhân lúc dư luận vẫn còn “nóng hôi hổi”, tôi mở livestream, thẳng thắn kể về mối quan hệ rối ren giữa tôi, Lục Thâm và “cô tiểu tam” kia – yêu, hận, phản bội, tất cả đều phơi bày trước hàng triệu người xem. Ban đầu, với từng ấy vụ việc ồn ào, lẽ ra công ty của Lục Thâm phải hứng búa rìu dư luận. Nhưng ai bảo Lục Thâm bị sét đánh chết, công ty giờ đây đã hoàn toàn thuộc về tôi. Đội ngũ quản lý chuyên nghiệp mà tôi thuê về thật khéo léo, lập tức dùng “nữ chủ tịch mới” là tôi để quảng bá hình ảnh. Không ngờ, điều này lại kéo về lượng lớn người quan tâm, biến cả vụ ồn ào thành cú hích truyền thông. Kết quả – doanh nghiệp của tôi không những không bị sụt giảm giá trị, mà doanh thu còn ổn định tăng trưởng từng ngày. Mỗi ngày tôi chỉ cần lên livestream trò chuyện với mọi người, tiện mồm chửi Lục Thâm vài câu, tiền đã chảy ào ào vào tài khoản. Cuộc sống như thế — không thể nào sung sướng hơn. Còn Giang Đào, sau khi mãn hạn tạm giam, vừa bước ra khỏi trại giam đã dắt Lục Lai Bảo đến gây chuyện vài lần. Mục đích của cô ta — chỉ có một: ĐÒI TIỀN. Dù không thể làm xét nghiệm ADN trực tiếp với Lục Thâm, nhưng cô ta lại đòi làm giám định huyết thống giữa con tôi và Lục Lai Bảo. “Chỉ cần chứng minh bọn trẻ có quan hệ máu mủ, chị phải nhận Lục Lai Bảo làm con, nuôi nó trưởng thành và chia cho nó một nửa tài sản!” – Giang Đào ngẩng cao đầu, vẻ mặt đắc thắng như nắm chắc phần thắng. Nhưng cô ta không ngờ, tôi đã chuẩn bị sẵn một đòn chí mạng. Tôi rút ra bản xét nghiệm ADN – là giữa Lục Dương và Lục Lai Bảo. Kết quả: HỌ LÀ CHA CON RUỘT. Nói cách khác, Lục Thâm bị cắm sừng, bị bắt nuôi con trai cho cậu em trai mình suốt 8 năm trời. Hôm đó, tôi nhớ lại lần mình vô tình nói Lục Dương và Lục Lai Bảo giống nhau, lúc ấy Lục Dương thoáng lộ vẻ chột dạ. Dù tôi thấy điều này khó tin, nhưng tôi vẫn tìm cách lén làm xét nghiệm cho cả hai. Đến khi kết quả hiện ra trước mắt, tôi cười đến suýt ngất ngay tại chỗ. Ngay lập tức, tôi in ra hàng trăm bản, lái xe đến mộ Lục Thâm, đốt từng tờ, từng tờ gửi cho anh ta. Một trò cười quá đỗi trớ trêu! Còn Giang Đào, khi nhìn thấy bản báo cáo, lập tức phát điên: “Không thể nào! Không thể nào!” “Là Lục Dương, thì ra là Lục Dương! Không… không! Tôi là bị hắn cưỡng bức, hắn uy hiếp tôi… Đứa trẻ… đứa trẻ chắc chắn là con của A Thâm, là của A Thâm…” Giang Đào lảm nhảm, điên loạn chạy đi, còn Lục Lai Bảo thì như bị dọa vỡ hồn, vừa khóc vừa lẽo đẽo theo sau mẹ. Tôi nhìn bóng lưng mẹ con họ khuất dần, thoáng im lặng một giây. Chợt nhớ tới những lần Lục Dương từng trơ trẽn quấy rối tôi, lại nghe Giang Đào nói rằng cô ta “bị ép buộc”… có lẽ — đó là sự thật. Nhưng chuyện ấy… có liên quan gì đến tôi đâu. Cuối cùng thì — ác giả ác báo, ai làm nấy chịu. Từ sau hôm đó, tôi không bao giờ gặp lại Giang Đào và Lục Lai Bảo nữa. Chỉ nghe loáng thoáng — Giang Đào điên hẳn, thành kẻ lang thang, còn Lục Lai Bảo thì hình như được đưa vào viện mồ côi. -Hết-