15. Tiếng trống chiêng nổi lên, kéo ta về hiện thực.Ta nâng cổ tay, vào tư thế khởi màn. Từng nét mặt – chau mày, nhếch môi,Từng chiêu vung quạt, hạ tay áo,mềm mại như nước, nhưng ẩn chứa sát khí như thép trong lụa. Màn kịch kết thúc, tiếng vỗ tay vang dội như sấm, xé tan không gian trang nghiêm trước điện. “Không hổ là hai đời trụ cột giáo phường!” Vừa lui xuống hậu trường, công công Khúc đã đưa ta một túi bạc nặng trĩu,mắt cười, miệng cũng không ngớt lời khen. Nhưng ngay sau đó, ông hạ thấp giọng, sát bên tai ta nói nhanh: “Nhưng hai người đừng có để lộ nửa nét vui mừng.Thái tử điện hạ… vừa treo cổ tự vẫn ở lãnh cung.Thi thể bị thiêu cháy đen, chỉ còn lại… một chiếc mặt nạ tuồng.” Kỳ thực, kẻ bị thiêu, chính là Thu Cúc, được Trình Văn Ly dùng mật đạo đưa ngược trở về lãnh cung –dáng người, chiều cao, vóc mặt đều cực giống Lãnh Giai Ngạo.Sau khi hóa trang bằng mặt nạ, chẳng ai phát hiện. Người có thể phối hợp ăn ý không một kẽ hở với ta trên sân khấu,trong thiên hạ này – chỉ có Lãnh Giai Ngạo. Nhưng mặt ta vẫn là một màn bi kịch, đau đớn: “Thánh thượng… người có thương tâm chăng?” Công công Khúc bĩu môi, cười khinh bạc: “Thương tâm?Ngài ấy còn chưa chê xui đủ, chỉ hận không thể xử lý sạch sẽ hơn.Đã cho nô tài tụi ta hỏa thiêu thi thể ngay lập tức!” “Mà nói mới nhớ… Tây Khương vương đã đến tận cửa cung rồi,Thánh thượng còn cho họ mang đao múa dâng, lại còn đích thân hỏi đến cô,muốn đêm nay chỉ đích danh ‘cô cô họ Hà của giáo phường’ diễn ‘Kinh Mộng’…” Ta khẽ rủ mi, che đi tia sát khí nơi đáy mắt. “Họ sẽ không thể nào ngờ,trọng vở diễn tuồng trăm người đêm nay,mới là chính kịch thật sự.” 16. Sau khi tất cả đã lui, sân sau giáo phường chỉ còn lại ta và Lãnh Giai Ngạo. Chàng tự tay giúp ta trang điểm lại, tỉ mỉ vẽ từng nét mày, kẻ từng đường mắt.Ánh nhìn nghiêm túc, như thể đây là lần cuối được nhìn rõ gương mặt ta. “Tứ nương, đừng chủ quan.Đeo mặt nạ lên, chưa chắc đã là múa tuồng mặt nạ.” “Khác biệt thế nào?”Ta cười, ánh mắt sáng lên thích thú.“Khó hơn cả võ hí sao?” “Không phải là cùng một kiểu khó.”Chàng đáp, rồi hơi ngả người ra sau, rút từ trong tay áo ra một chiếc mặt nạ tuồng, đeo lên.Rồi bất ngờ cất giọng hát nhẹ, vừa hát vừa biểu diễn một màn biến mặt: “Cưỡi báo đỏ mà theo Văn ly…” Chàng vừa múa, vừa biến sắc mặt nạ theo từng nhịp trống.Thật khó tin, người từng rình rập trong bóng tối kia,giờ lại tinh thông cả nghệ thuật biến diện, chỉ để làm một ván cờ hoàn chỉnh bên ta. Ta không kìm được, cười khẽ:“Hồi nhỏ, mẫu thân từng dạy ta và đại tỷ câu ấy…” “Cưỡi báo đỏ mà theo Văn ly” – chính là từ trong 《山鬼》, cổ thi của tổ tiên đất Doanh Đô. Lúc đó, đại tỷ từng cười mà nói:“Tứ muội linh động như Sơn Quỷ,vậy ta sẽ làm con Văn Ly đi theo bên cạnh muội vậy.” Về sau…Tỷ thực sự đổi tên thành Trình Văn Ly – từ “Văn Ly” trong câu ấy mà ra. Nghĩ tới đây, ta nghẹn ứ trong cổ, nụ cười dở dang, như nghẹn lại. Nếu thiên hạ thái bình…cha mẹ ta, đại tỷ, cả những người anh chị em cùng cha khác mẹ, cùng sống dưới mái nhà họ Hà…giờ này lẽ ra đang quây quần tụ hội, cùng ta múa hát dưới trăng rằm,chứ đâu phải vác đao đội máu mà lên đài kịch, diễn nên một trận chính biến. Ngẫm người lại nghĩ đến mình, trong một triều đại khói lửa liên miên, máu nhuộm sông thành,biết bao nhiêu bậc vương hầu tướng sĩ, bao nhiêu bách tính lê dân,ngày ngày đem xương máu và nước mắt, dựng nên những đài cao nhìn thì lộng lẫy, thực ra đầy tang thương. “Tứ nương, nàng ổn chứ?”Lãnh Giai Ngạo đến bên, đặt hai bàn tay ấm áp lên vai ta. Chỉ một cái chạm nhẹ, đã như rót vào tim ta dòng dũng khí.Chạm một cái, lòng không còn run nữa. Ta sao có thể nói ra những lời nhụt chí ngay lúc này, ngay trước giờ sinh tử phân tranh? “Nước yên mới có dân yên.”Ta siết chặt lấy các đốt ngón tay chàng, rồi nở nụ cười rực sáng như chưa từng khóc:“Huống hồ… tuồng mặt nạ cũng thú vị lắm!Đợi chiến hỏa qua đi, lại phải nhờ sư phụ quỷ ban chỉ dạy nữa rồi đấy.” Chúng ta cùng nhìn nhau cười.Một nụ cười thật – không dành cho sân khấu.Một nụ cười của hai người sắp bước vào vở diễn nguy hiểm nhất trong đời. Đúng lúc ấy, Nguyễn Chi dẫn theo nhóm đào hát, tay ôm một đống đạo cụ lớn nhỏ, bước đến. “Thời gian cấp bách, các cô nương trong gánh đã làm xuyên đêm, mới kịp làm được ngần này đạo cụ.”Giọng bà dịu đi hiếm thấy.“Nhị vị xem thử… đủ dùng không?” 17. Ta và Lãnh Giai Ngạo cùng nhận lấy đạo cụ, cẩn thận kiểm tra từng món một. “Đủ dùng rồi, đa tạ cô cô Nguyễn Chi.” Nguyễn Chi vốn không phải kẻ đại gian đại ác. Năm xưa, huynh trưởng của bà – Nguyễn Ứng Hào – từng theo phụ thân ta trấn giữ biên cương. Hắn nhiều lần vi phạm quân kỷ, hành hạ nam nhân, cưỡng ép nữ tử, không kiêng dè gì. Phụ thân ta đã nhiều lần cảnh cáo, thậm chí thẳng tay trừng phạt. Thế nhưng Nguyễn Ứng Hào không những không hối cải, mà còn nhân lúc giặc Tây Khương sai người sang kết giao, đem cả người và bản đồ phòng bị đầu hàng địch quốc. Phụ thân ta giận dữ, lập tức dâng tấu lên ngự tiền. Khi ấy, Lãnhh Vô Đạo đang đặc biệt ưu ái cha ta là Hà Dũng , không cần điều tra liền ra lệnh truy bắt cả họ Nguyễn, tịch thu gia sản. Nguyễn Chi từ đó trở thành nữ quyến của tội thần, bị đưa vào giáo phường làm kỹ nghệ. Nào ngờ bà ta không hề hay biết nguyên do, chỉ tưởng rằng nhà tan cửa nát đều do cha mẹ ta gây nên, bởi vậy mới cố ý giữ ta ở lại trong gánh hát, tìm mọi cách làm khó dễ. Cho đến một ngày, khi đang thu dọn đống đạo cụ vỡ nát và xiêm y mục nát, bà vô tình lật ra từ lớp lót bên trong một bộ y phục cũ kỹ – bức thư mật của huynh trưởng gửi cho Tây Khương. “…Nay được Tây Khương vương hứa ban chức Phiêu Kỵ tướng quân, ta nguyện tận tâm cống hiến, hiến dâng sơ đồ bố phòng.” Ngay bên dưới lại còn viết: “…Trong nhà ta còn một tiểu muội, tên gọi Nguyễn Chi, nếu Tây Khương vương chịu nể mặt thu nhận, dẫu chỉ làm thiếp hèn cũng là vinh hạnh lớn lao.” Đọc tới đây, ta tin chắc, Nguyễn Chi khi đó nhất định ngồi sụp xuống, toàn thân lạnh ngắt như tro tàn. Nguyễn Chi đứng trước mặt ta, vẻ mặt dịu dàng, nhưng từng lời lại kiên định rành rẽ. “Vận Dao, đừng cảm ơn ta. Là ta sai rồi. Tuy từ nhỏ ta không ưa luyện võ, nhưng suốt đời vẫn ghi nhớ gia huấn nhà họ Nguyễn: tuyệt không được phản quốc! “Cũng là nhờ ngươi, khi ta u mê muốn tìm đến cái chết, đã ngăn cản và cho ta cơ hội làm lại cuộc đời. “Đợi ta rửa sạch hết những tội lỗi mà Nguyễn Ứng Hào đã gây ra, sau đó, chuyện tư oán giữa ta và ngươi… để ngươi quyết định kết thúc thế nào cũng được.” Ta siết chặt tay Nguyễn Chi, nhìn thẳng vào mắt bà: “Nếu đã ‘biết nay đúng mà xưa sai’, ắt là ‘đường lầm chưa xa, vẫn còn kịp quay đầu’. “Dù gì Giai Ngạo cũng là nam tử, không đủ khéo léo để chăm sóc người bệnh, lại càng không thể may ra những bộ trang phục nạ hí tinh xảo như thế này. Vất vả cho cô cô rồi, Nguyễn Chi.” Chưa dứt lời, Trình Văn Ly đã hấp tấp xông vào hậu đài, sắc mặt trắng bệch: “Xảy ra chuyện rồi! Tính sai cả rồi! Tưởng rằng hôm nay là vạn thọ tiết, Tây Khương vương cùng lắm cũng chỉ mang theo một đội tinh binh vào cung. Chúng ta còn mong dùng thủ thuật hí khúc để áp sát, ám sát hắn giữa sân lễ… Không ngờ Tây Khương vương dẫn cả đại quân xông thẳng vào Kim Loan điện rồi!!!” Kim Loan điện… bị phá rồi? Ta thất thanh kêu lên: “Phụ thân đâu? Chẳng phải người đã bố trí phục binh tinh nhuệ quanh hoàng cung rồi sao?” Không nhắc còn đỡ. Nghe đến đây, đại tỷ ta lập tức quỵ xuống, toàn thân run rẩy: “Phụ thân vốn đã trọng thương, nguyên khí đại hao… Sau khi bị Tây Khương vương bắn mù một mắt, ngã ngựa giữa chiến trường, lại còn bị hắn… đâm chết… rồi…” Trong khoảnh khắc ấy— Mọi âm thanh như biến mất khỏi thế gian, đất trời đảo lộn, tứ chi lạnh buốt… Một mũi tên nhọn bắn vào tim không bằng một câu nói giáng xuống đầu con gái vừa chuẩn bị sẵn tất cả để nghênh chiến. May mà Lãnh Giai Ngạo vẫn giữ được bình tĩnh lúc nước sôi lửa bỏng. “Huyễn Chi, ngươi lập tức dẫn các cô nương trong đoàn cải trang cho tàn binh họ Hà đang ẩn trong mật đạo. Cho bọn họ thay trang phục nạ hí, trá hình thành kép hát.” “Trình tướng quân, thừa lúc Bắc Uyển đang loạn vì chuyện ‘thái tử mới mất’, hãy đưa quân theo mật đạo vòng ra phía sau Lạnh Cung, hội họp cùng đoàn thương nhân, đợi thời cơ đột phá vòng vây. Phải giữ lại tinh nhuệ cuối cùng của Hà gia quân!” Không hiểu sao, ta bỗng thấy đầu óc tỉnh táo lạ thường. Toàn bộ tiền thưởng hôm nay ta đem giao hết cho Trình Văn Ly , ủy thác đại tỷ dùng làm quân lương. Số bạc tích góp được suốt thời gian ở kỹ phường, ta cũng chia sạch cho những tỷ muội từng kề vai sát cánh suốt một năm qua. Trong đó, có cả Nguyễn Chi. Mọi việc đã thu xếp ổn thỏa, ta nghiêm túc xoay người đối diện với thái tử: “Giai Ngạo, chàng nên làm gì tiếp theo?” “Đương nhiên là cùng nàng ở lại, đoạn hậu.” “Không, chàng phải tìm cách vòng qua Kim Loan điện, đến tận Tần Chính điện để đoạt lấy Ngọc Tỷ và Hổ Phù.” Ta khoác lên mình tấm thủy tụ quý giá mà năm đó Lãnh Giai Ngạo từng tặng. “Giai Ngạo, chàng là thái tử nước Phàn, là huyết mạch của vương triều họ Lạnh. Lãnhh Vô Đạo có thể u mê, nhưng tổ tông họ Lạnh từng có anh hùng hào kiệt. Chàng phải thay họ vực dậy Hà – Trình hai nhà, dẹp sạch loạn quân!” “Thái tử là quốc bản. Chàng không ngã, thì Phàn quốc chưa mất.” Giai Ngạo và đại tỷ đồng thanh hỏi: “Còn muội thì sao?” Ta mỉm cười rực rỡ: “Nếu không sớm khai diễn, e rằng Tây Khương vương và Lãnhh Vô Đạo đã sắp mất kiên nhẫn rồi. Ta sẽ cùng mọi người hội họp ở lối ngầm gần Lạnh Cung. Nếu không đợi được ta, thì nghĩa là ta đã rút lui trước.” “Ta được mẫu thân Vệ Dụng Thư truyền thụ võ nghệ, học ca kỹ hí khúc từ thái tử đích thân dạy dỗ. Yên tâm…” 19. Còn chưa bước chân vào điện Kim Loan, từ xa ta đã thấy Lãnhh Vô Đạo bị đám người Tây Khương vương đè chặt trên ngự tọa, miệng vẫn không ngừng mắng nhiếc om sòm. “Các ngươi nuốt lời!” “Trẫm đã dâng cả cốt nhục ruột rà!” “Trẫm không nên cấu kết với hổ, để đến mức hôm nay!” Toàn những lời một tên hồ đồ tự rước lấy nhục mới thốt ra được. Một lũ cẩu quan đồng hội đồng thuyền! Quản sự Thái giám của Giáo Phường, Khúc Văn Đạt, vì liều mình bảo vệ long nhan, đã bị đóng sống lên cánh cổng son của hoàng cung, máu nhuộm đỏ tươi. Những vệt đỏ đậm nhạt khác nhau hòa trộn, loang lổ trên bậc thềm điện ngọc, như vẽ lên một tấm thảm gấm nhuốm máu. Ta bước chầm chậm đến gần, khẽ cúi người hành lễ. “Tiểu nữ là giáo tập của kỹ phường, hôm nay đặc biệt đến đây dâng một khúc 《Kinh Mộng》 cho hai vị quân vương.” “Chúc nhị vị sau khi xem xong, có thể bắt tay giảng hòa, hóa chiến thành tường.” Hai vị “chân long thiên tử” cùng có mặt, nhưng bậc thềm này e là vẫn chưa đủ đỏ đâu nhỉ… Ta cố tình xin thêm thật nhiều nến đỏ, bày thành từng vòng quanh đàn tế. Sau đó, xoay người tung tay áo thủy tụ, ánh lửa phản chiếu vạt tay như sóng nước. Đây là tấm thủy tụ do thái tử Lãnh Giai Ngạo thân ban, một món vũ y hiếm thấy có thể chịu được cả lửa dầu, từng ngâm suốt một canh giờ trong hỏa dược mà vẫn không hề biến sắc. Đêm nay, màn hí khúc mở ra. Không phải để diễn cho quân vương xem, mà là để đốt cháy một phần thiên mệnh, để kẻ cuối cùng còn đứng trên sân khấu – chọn đúng vai của mình. Yến tiệc Vạn Thọ do Lãnh Vô Đạo chủ trì được sắp đặt vô cùng tinh tế. Tiệc trưa là để đãi ngộ vương công quý tộc, tiện thể phô trương thanh thế.Còn yến tiệc buổi tối, mới thật sự là phần dành riêng cho hắn. Nói trắng ra, dưới đài lúc này chẳng còn lấy một viên văn thần hay võ tướng nào của Phàn quốc.Chỉ còn từng lớp từng lớp binh mã Tây Khương đen kịt như mực. Tây Khương man di đông như kiến. Dù phụ thân ta còn sống, dù tàn binh ta còn tinh nhuệ, cũng chẳng có phần thắng.Huống hồ chi... nếu có thể dồn bọn giặc này vào một trận tiêu diệt toàn bộ, chẳng phải là kết thúc tốt đẹp nhất hay sao? Chợt từ xa vọng lại vài tiếng chim cuốc kêu.Đó là tín hiệu đã được hai ta ước định từ trước.Giống như khi ta lần đầu nghe tiếng chàng bật cười — lạnh lùng mà chua xót đến gai người. Hắn đã lấy được ngọc tỷ rồi. Ta lặng lẽ khấn trong lòng.Mẫu thân, xin hãy lại giúp Vận Dao một lần cuối cùng. Ánh nến lay lắt, tia lửa bắn ra theo từng cánh tay áo bay lượn.Thủy tụ tung lên như mây khói, kéo theo từng vệt thuốc nổ ngấm sẵn, tạo thành cảnh tượng rực rỡ chói lòa, như đóa hoa chết bừng nở giữa đêm xuân. Ngay khoảnh khắc ấy, ta chợt hiểu vì sao mẫu thân từng không muốn dạy ta thủy tụ. Vì thủy tụ tuy mềm như nước, nhưng khi dùng đến cực hạn, lại là lưỡi đao giết người không thấy máu. Thật ra, cái tên Vệ Dụng Thư là do mẫu thân tự đặt.Chữ "Dụng Thư ", đồng âm với "Không cho phép thua trận". Điều mẫu thân liều chết muốn ngăn, ta nhất định dốc toàn lực mà hoàn thành. Dù là thiết kỵ Tây Khương hung hãn tàn độchay quân chủ Phàn quốc ngu xuẩn bạc nhược,đều là đại địch của họ nhà ta, là tai họa của giang sơn xã tắc. Dù trên tay ta chẳng có một tấc sắt,chỉ là một đôi tay áo mỏng,thì cũng có thể gom cả thiên hạ vào lòng bàn tay,một lần vung lên, dẹp sạch sơn hà. Đêm nay, ta chưa chắc còn sống sót. Nhưng địch quân, nhất định phải chết.