Nói xong câu đó, tôi xoay người rời đi, bước nhanh ra khỏi phòng tiệc. Nhưng Hứa Dã Hàn lại vứt luôn người mẹ đang khóc lặng lẽ phía sau,đuổi theo và lần nữa chặn tôi lại ngay trước cửa: “Cố Miên! Đừng hành động bốc đồng nữa.Hôm nay em làm hơi quá, nhưng anh hiểu… anh sẽ không so đo với em.Ngày mai, chúng ta đi chụp ảnh cưới… được không?” Tôi ngước lên nhìn anh ta, ánh mắt có chút bối rối, nhưng giọng nói vẫn rất rõ ràng: “Anh rốt cuộc vì cái gì mà cứ nhất định phải cưới tôi?” Đến nước này rồi, bất kỳ ai còn tỉnh táo đều biết không nên cố chấp nữa.Nhưng anh ta — vẫn đứng yên, vẫn nhìn tôi như thể không thể tin được mọi chuyện đang xảy ra. “Vì cái gì?” Hứa Dã Hàn cười trong giận dữ, nhìn thẳng vào mắt tôi: “Chúng ta bên nhau mười năm,em muốn nói… tất cả những năm tháng đó không là gì trong lòng em sao?” Tôi gật đầu, không một chút chần chừ: “Đúng.Với tôi, chẳng là gì cả.” Ngay khoảnh khắc tôi dứt lời,khi tôi đang chuẩn bị dứt áo quay đi — Tống An An bỗng nhào tới, quỳ rạp xuống trước mặt tôi,không cho tôi kịp phản ứng, nắm chặt tay tôi, vừa khóc vừa van xin: “Cố Miên… đừng đi mà…Dù vì anh ấy… hay vì mười năm của hai người…Coi như là vì chị em mình, được không?” Tôi biết rất rõ,cái màn Tống An An quỳ lạy khóc lóc chỉ là diễn cho cha mẹ nhà họ Hứa đứng sau lưng xem. Tôi càng tàn nhẫn với Hứa Dã Hàn bao nhiêu,thì cô ta càng có dịp thể hiện mình chung tình, si tình, cam chịu bấy nhiêu. Nhìn cô ta nước mắt nước mũi thi nhau rơi lộp bộp lên đôi giày cao gót phiên bản giới hạn toàn cầu của tôi,tôi thực sự không nhịn được nữa. Tôi mắng một câu thô tục,rồi vung tay tát thẳng vào mặt cái thứ diễn dở người cũng dở ấy,tát lệch cả đầu, bay qua một bên. Tống An An ngã dúi mặt vào mép tường,sững người nhìn máu mũi loang đầy tay, mắt còn ầng ậc nước, chờ Hứa Dã Hàn cứu lấy mình như phim thần tượng. Nhưng thật buồn cười —người đàn ông kia chỉ lẳng lặng đi theo tôi ra đến bãi đỗ xe,chẳng hề liếc mắt nhìn cô ta lấy một cái.  Ở bãi xe, chiếc siêu xe đen bóng đã đợi sẵn từ lâu,tiếng động cơ nhẹ nhàng chạy êm như ru. “Hắn là ai?” Hứa Dã Hàn chỉ tay về phía người đàn ông mặt lạnh trong xe,giọng gằn từng chữ như nghiến răng: “Hôm đó em đau dạ dày, là hắn đưa em đi đúng không?” “Cố Miên, tôi đang hỏi em đấy!Câm rồi à? Hay là... tôi đoán trúng rồi?!” Tôi liếc đồng hồ, thản nhiên ngước mắt: “Hứa Dã Hàn, anh bình tĩnh lại đi.Tôi nhắc anh một câu cho rõ —chúng ta vừa hủy hôn xong.Từ giờ trở đi, mọi chuyện của tôi đều không liên quan gì đến anh.” Anh ta đỏ mắt, hét lên: “Em nói hủy là hủy? Em coi tôi là gì hả?!Em thấy trò này vui lắm đúng không Cố Miên?!Chỉ vì tôi cùng bạn đi nước ngoài, em liền... như vậy với tôi sao?!” Hai bàn tay siết chặt, gân xanh giật giật ở thái dương, Hứa Dã Hàn mắt đỏ như máu nhìn tôi trừng trừng: “Anh chỉ hỏi một câu thôi — em quen gã đàn ông đó từ khi nào?” Tôi làm ra vẻ hơi nhức đầu, nghiêng đầu ngẫm nghĩ vài giây, rồi bật cười: “À, nhớ ra rồi — chắc là ngày thứ ba sau khi anh mất tích đấy.” “Tôi nhớ có câu nói rất nổi tiếng mà, không phải sao?‘Người yêu mất liên lạc ba ngày, tự khắc coi như chia tay trong im lặng.’Tôi nghĩ, đã chia tay thì cũng nên giải tỏa một chút,thế là tôi đến bar… săn trai.” Tôi ngước mắt, cố tình nhìn sâu vào mắt anh ta, mỉm cười: “Anh thấy mắt nhìn đàn ông của tôi sao?Người ta là con lai đấy, ngoại hình quyến rũ hơn anh nhiều.” Nói dứt lời, tôi bình thản ngồi vào ghế phụ lái, như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra. Hứa Dã Hàn tức đến phát điên, đấm liên tục vào cửa kính xe.Thấy tôi vẫn ngồi yên, mặt không biến sắc,anh ta nghiến răng, đỏ mắt rống lên: “Cố Miên, em nhất định sẽ hối hận!” Tôi không đáp.Chỉ đeo kính râm lên, nghiêng đầu đi chỗ khác —lười đến mức không buồn tặng anh ta một ánh nhìn. Trong xe, Thẩm Hoài quay sang hỏi tôi, giọng lười biếng: “Cô lấy tôi – CEO mới nhậm chức – ra làm bia đỡ đạn như vậy,không sợ người ta hiểu lầm cô có tình ý với tôi à?” Tôi liếc anh ta một cái: “Làm ơn cất cái bộ não tưởng tượng kia lại.Tôi tuyệt đối không hẹn hò với người hợp tác làm ăn.” Dẫu sao cũng là người trưởng thành,Thẩm Hoài cũng chẳng buồn giấu diếm suy nghĩ của mình. Tôi — nữ cổ đông lớn nhất, xinh đẹp lộng lẫy.Anh ta — ông trùm giới kinh doanh, thích mạo hiểm, mê cảm giác mạnh. Chỉ cần một cú click chuột, đặt hai chúng tôi vào tiểu thuyết ngôn tình nào đó,cũng đủ viết thành ba trăm chương dây dưa lằng nhằng. Tôi vốn chẳng có ý định dây dưa cảm tình với đối tác kinh doanh. Thế nên đối với Thẩm Hoài, tôi luôn giữ thái độ lạnh nhạt, lời nào ra cũng là công – tư phân minh, chẳng thừa một chữ. Chỉ là… tôi quên mất một chuyện:Đàn ông mà, càng không có được thì càng muốn sở hữu. Một tháng sau, Thẩm Hoài đích thân đưa cho tôi một tấm thiệp: “Vì muốn gặp em một lần, vị hôn phu cũ của em cũng bày trò hơi bị công phu đấy.” Gần đây, nhà họ Hứa cứ thích khiêu khích tập đoàn nhà tôi cả trong tối lẫn ngoài sáng, khiến không ít tập đoàn lớn phải chọn phe, kéo theo cả một chuỗi hỗn loạn trong giới thượng lưu. Nhưng Thẩm Hoài không phải tay vừa.Dù quy mô công ty anh ta không bằng nhà họ Hứa, nhưng vẫn chưa từng bị đè đầu cưỡi cổ. Lần này, tấm thiệp mời này xem như “biểu hiện thiện chí” – một lời tạm ngưng chiến. Tôi không biết Hứa Dã Hàn lại muốn giở trò gì,nhưng tôi – chưa bao giờ là kiểu sẽ né tránh.  Bữa tiệc được tổ chức ở nơi từng là “tổ ấm tân hôn” của tôi và Hứa Dã Hàn. Chỉ mới một tháng, căn nhà đã được “nâng cấp” thành một tổ chim hoàn toàn mới – đổi chủ lẫn đổi phong cách. Tôi bước vào. Gặp lại người cũ, và cả… “nữ chính mới” của anh ta. Tối nay, Tống An An ăn mặc lồng lộn, tạo hình quý phu nhân trưởng giả, nhưng lại mang đến cảm giác…một đứa trẻ đang cố gắng nhét mình vào chiếc váy của người lớn. Gượng gạo.Lố bịch. Còn Hứa Dã Hàn thì sao?Anh ta chẳng ngại ngần “cưng chiều” cô ta trước mặt tất cả mọi người, diễn như thật. Điều đó khiến mấy vị khách biết rõ tôi từng là “cô dâu hụt” của Hứa Dã Hàn,cứ thế quay sang tôi với ánh mắt đầy ẩn ý — thương hại xen lẫn hả hê. Cuối cùng, hai người họ bước đến trước mặt tôi và Thẩm Hoài. Một cuộc chạm trán bốn người, chính thức bắt đầu. Tống An An liếc tôi từ đầu đến chân, bật cười châm chọc: “Chia tay Hứa Dã Hàn rồi mà còn mặc váy dạ hội hàng lỗi mốt, không thấy quê à?” Tôi lười biếng tựa đầu lên vai Thẩm Hoài, giọng uể oải mà kiêu kỳ: “Dù sao chút nữa cũng bị xé nát, hàng cũ mặc đỡ cho đỡ tiếc.” Vừa dứt lời, các đốt ngón tay đang siết chặt ly rượu vang của Hứa Dã Hàn lập tức trắng bệch. Cứ thế, tôi và Tống An An lời qua tiếng lại, chẳng câu nào quá cay nghiệt nhưng đủ khiến cô ta đỏ bừng mặt vì tức. Cô ta ngước nhìn Hứa Dã Hàn, vẻ mặt đáng thương như đang đợi anh ta lên tiếng “bênh vực người mới”. Thế nhưng ánh mắt Hứa Dã Hàn từ đầu đến cuối chỉ dừng lại ở bàn tay tôi đang khoác tay Thẩm Hoài. Một lát sau, anh ta nhận được cuộc gọi. Trước khi rời đi, anh quay đầu liếc tôi một cái, rồi bỏ mặc Tống An An mà rời khỏi buổi tiệc.  Chờ đến khi Thẩm Hoài cũng đi khỏi, lớp mặt nạ “nữ thần ngoan hiền” của Tống An An lập tức sụp đổ. Cô ta trừng mắt nhìn tôi, giọng đanh lại: “Mặt mũi nào mà cô còn dám vác xác tới đây?” Tôi nhếch môi đáp tỉnh bơ: “Cô còn sống tốt được trên đời này thì tôi cớ gì không đến?” Cô ta cười lạnh, hất cằm đầy khiêu khích: “Dù cô có giỏi ăn nói đến mấy, cũng không bằng một phần của tôi trong lòng Dã Hàn. Cô thấy rồi đấy, dù biết tôi từng lừa bệnh lừa tình, anh ấy vẫn đưa tôi về làm nữ chủ nhân.” Tôi chẳng buồn liếc mắt, đến cả một cái đảo mắt cũng tiếc không muốn dành cho cô ta. Vì tôi biết rõ – chỉ cần chờ thêm một chút thôi… Tống An An này sẽ biến thành con tốt thí mạng nổ tung, chính tay tôi dâng đến tận cửa,để phá vỡ từng mảnh danh tiếng của nhà họ Hứa. Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh nữ, tôi liền bị Hứa Dã Hàn kéo mạnh lên tầng lầu, lôi vào thư phòng như thể phát điên. Anh ta siết chặt tay tôi đến đau điếng, tôi cau mày gạt phắt tay ra, giọng lạnh lùng chất vấn: “Anh muốn làm gì hả, Hứa Dã Hàn?” Chóp mũi anh ta cứ cọ sát bên tai tôi, hơi thở nóng rát, giọng khàn khàn đến điên cuồng: “Cố Miên, anh nhớ em đến phát điên rồi…” “Biến đi! Hứa Dã Hàn, anh cút cho tôi!”