25. “Chàng thật định về bàn chuyện ra ở riêng với cha mẹ mình ư?” Ta kinh ngạc hỏi. “Trước kia nhắc đến chuyện này, chàng đâu chịu. Chàng còn bảo mình chẳng rành buôn bán, lỡ ra riêng thì lấy gì mà sống. Lại nói phải đợi chàng xong khoa cử mới tính.” Nói thực, ta cũng không tin đầu óc Chu Tĩnh An có thể đỗ đạt. “Ngày xưa khác, bây giờ khác mà!” Hắn gạt nước mắt, vội vàng bảo, “Giờ ta sẽ về thưa với cha mẹ chuyện tách hộ riêng.” “Thôi đi, lại làm loạn gà bay chó chạy chứ được gì,” ta buông một câu. “Nếu nàng bỏ ta, không còn nương tử nữa thì ta sống sao nổi?” Hắn nói, vừa kéo tay ta đi. Người gác cổng chuẩn bị xe ngựa sẵn sàng. Cha ta cùng đại ca, nhị ca cũng theo chúng ta về Chu phủ. Vừa nhìn thấy thương tích trên mặt Chu Tĩnh An, bà bà ta đã xót xa kêu lên: “Vương Tòng Tâm, sắp hưu ngươi rồi, thế mà còn động thủ với con trai ta! Đúng là con gái thổ phỉ…!” Cha ta từ sau bước xuống xe, trừng mắt với bà bà, quát lớn: “Có phải bà suốt ngày ức hiếp con gái ta không?” Thân hình cha ta to lớn, vai u thịt bắp. Chỉ cần ông quắc mắt nhìn, cũng khiến người ta hãi hùng. Bà bà hoảng quá, nín thin. Chu Tĩnh An vội nói: “Nhạc phụ, hết thảy đều là lỗi của hiền tế. Người muốn đánh muốn mắng thế nào, con cũng xin chịu.” Bà bà tức tối nhưng chỉ biết trừng mắt với chúng ta.   26. Công công từ trong đi ra, cười xòa như thể chẳng có gì nghiêm trọng, cứ như cha ta đến chỉ là sui gia thăm nhau. Khi ngồi xuống ghế, cha ta vào đề ngay: “Người thẳng thắn không lòng vòng. Con gái ta lấy chồng mà chịu nhiều uất ức, nghe đâu các người còn toan hưu nó?” Công công vội vã phân bua: “Làm gì có, đều do hiểu lầm cả thôi. Người một nhà sống chung, xô xát chút cũng bình thường. Tòng Tâm là nàng dâu tốt, sao chúng ta nỡ hưu nó được? Ha ha ha… À phải rồi, Tòng Tâm, hai cửa tiệm ở thành Nam, ta giao nhị phòng các con quản lý. Khế đất nhà cửa sẽ để quản gia mang tới cho con. Người trong nhà ít nhiều cũng có đôi lần cãi cọ, nhưng về sau chúng ta xem con như con đẻ để yêu thương.” Cha ta cười nhạt: “Nhà họ Vương chúng ta chẳng thiếu tiền!” Đại ca ta thêm: “Muội muội nhà ta từ nhỏ tính tình hiền lành, có bao giờ phải bỏ nhà đi đâu! Ở nhà, đến lời to tiếng chúng ta còn chưa dành cho nó.” (Chậc, đại ca nói quá rồi, ngày bé ta bỏ nhà đi mấy bận đấy chứ.) Nhị ca tiếp lời: “Ta chỉ có một tiểu muội duy nhất, ai làm nó khổ, ta liều mạng với kẻ đó!” Hai huynh đệ ngữ khí hầm hừ, như sắp xông vào đánh nhau đến nơi. Bà bà đứng đó, không dám nói câu nào. Chu Tĩnh An cất tiếng: “Cha, mẹ, con muốn cùng Tòng Tâm dọn ra riêng. Dẫu sao con cũng lớn rồi, không thể ở nhà mãi.”   27. “Sao thế được!” Bà bà lập tức nổi đóa: “Con vẫn là đứa trẻ con, mà ra riêng thì có mà bị ả đàn bà này ức hiếp đến chết!” Công công cau mày, mắng bà: “Bà im lặng đi!” Cha ta tuyên bố: “Được rồi, nhà các người thế này, đúng là nhà họ Vương chúng ta trèo cao. Vậy hoặc là viết giấy hưu thê ngay, từ nay hai bên không còn vướng bận, hoặc là phân nhà cho chúng nó ở riêng. Chọn đi.” Chu Tĩnh An liền quỳ xuống: “Con cầu xin cha mẹ đồng ý cho con và Tòng Tâm ra ngoài sống riêng. Con đã đủ trưởng thành rồi.” Rốt cuộc, Chu gia đành phải phân chia. Chúng ta được chia một ngôi nhà, mấy mảnh đất, thêm vài cửa tiệm. Phần lớn gia sản vẫn để đại phòng nắm, vì dù sao họ cũng là trưởng tộc kế thừa. Nghe tin, bà bà khóc lăn đòi chết, Chu Tĩnh An nhìn bộ dạng bà cũng áy náy, đưa ta tới căn nhà mới xong lại quay về săn sóc mẹ. Cha ta vừa bước vô tân gia, ngửa cổ tu hết bình nước, trừng mắt bảo ta: “Con đấy, rảnh rỗi là bày chuyện ầm ĩ, đang yên lành sao lại nhất quyết đòi tách ra? Muốn ta lo lắng phát ốm à?” Đại ca tiếp: “Nhìn tiểu tử Chu Tĩnh An cũng khá đẹp mã, muội vẫn mê hắn lắm cơ mà, sao lại làm lớn chuyện thế?” Nhị ca bênh vực: “Mấy người đừng ép tiểu muội! Muội thích làm gì thì cứ việc, nhị ca ở đây ủng hộ!” Ta cười khì: “Thực ra… ta có mang rồi. Ở riêng cho thoải mái, khỏi phải ở chung với nhà họ Chu mà rước bực.”   28. Chuyển sang nhà mới, tinh thần ta quả nhiên phấn chấn hơn. Ban đầu, Chu Tĩnh An còn áy náy, lo cha mẹ hắn buồn. Nhưng khi biết ta đang mang thai, hắn liền bảo: “Đúng là ra riêng là ý hay. Bên nhà tổ trước giờ ngột ngạt, không thích hợp cho nữ nhân mang thai.” Ngoài việc chăm ta, phần lớn thời gian hắn vùi đầu học hành. Cha và đại ca ta sau khi thấy mọi chuyện tạm ổn mới quay về, riêng nhị ca ở lại vài hôm, dạo khắp nơi mới rời đi. Chu Tĩnh An rất sợ họ, sợ bị họ đột nhiên “ra đòn”. Nam nhân này chỉ là thư sinh gầy yếu, ngay cả ta còn khó đọ, huống hồ đụng phải mấy người kia. Trong lúc ta an thai, đại tẩu tới thăm. Nàng ấy ngập tràn ghen tỵ: “Đệ muội thật có phúc, thoát khỏi ngôi nhà ồn ào ấy, giờ muội ung dung thế này…” Ta khuyên: “Đại tẩu, đừng cái gì cũng răm rắp nghe bà bà. Tẩu thử cãi một lần xem, nếu cùng lắm bị đuổi, đã sao?” Nàng ảo não: “Muội có nhà mẹ đẻ chống lưng, lại biết võ, bà bà muội cũng sợ. Ta thì làm gì có ai ủng hộ? Cha ta còn con trai mười tuổi, thêm đống huynh đệ khác mẹ, ta trở về chẳng khác nào tự chuốc rắc rối. Họ còn bảo ta làm ô danh gia tộc…” Ta nói: “Vậy tẩu có thể mua căn nhà riêng, hoặc đến ở tạm nhà muội. Dù sao muốn rời Chu gia lúc nào cũng được.” Đại tẩu lắc đầu: “Thôi, ở đâu mà chẳng thế. Rời Chu gia ta lại chẳng biết bấu víu vào ai…” Ta lặng im, rồi cũng đành “ừ” nhẹ.   29. Ta hạ sinh một bé trai. Lần này, bà bà ta nóng lòng đến mức muốn ở luôn nhà chúng ta. “Tòng Tâm ơi, hai con thiếu kinh nghiệm, để ta chăm sóc con tháng ở cữ. Ôi, tôn tử của bà chẳng thể rời bà được đâu.” Nhìn bà cười hiền lành thế, ta đoán nếu ta sinh con gái chắc gì bà đã thèm để mắt tới. Ta nói thẳng: “Bà bà à, đừng phiền thêm. Con không giỏi ăn nói, lỡ chọc người tức, người lại đòi hưu con thì tôn tử cũng mất đấy.” Bà hậm hực nhưng không dám nói nhiều, chỉ chờ lúc không ai, bà mới gằn giọng: “Ngươi cướp nhi tử của ta, giờ còn muốn giành luôn cháu ta ư?” Ta nheo mắt: “Nếu vậy, bà cứ bảo hắn về với bà đi.” Lập tức, bà cười xòa: “Tòng Tâm à, đều là lỗi của mẹ, mẹ xin lỗi con. Sau này chúng ta chung sống hòa thuận, được chứ?” Ta lạnh lùng: “Ta nói năng không hay, chỉ sợ bà bà lại không chịu nổi.” Kiểu người như bà, ta càng nhún nhường thì bà càng lấn tới. Muốn được yên, phải cho bà biết ta không hề dễ ức hiếp.