Tinh Nguyên rơi xuống tấm thảm, vẫn không khóc, chỉ dùng ánh mắt âm u kỳ lạ ấy, nhìn chằm chằm vào cô ta. Mẹ chồng tôi hoảng hốt chạy tới, ôm lấy đứa bé, miệng lẩm bẩm: “Trời ơi… nghiệp chướng, nghiệp chướng mà…” Ngay cả Thẩm Tư Hằng cũng sững người, nhất thời không nói nổi một câu. “Ngạc nhiên lắm đúng không?” Tôi nhìn vẻ hoảng loạn của họ, cảm thấy vô cùng hả hê. “Tại sao đứa con mà các người giành lấy, lại trở thành một đứa trẻ mang tai họa? Tại sao Tô Mạn Ni lại bị hành hạ đến mức phát điên?” “Bởi vì… ngay từ đầu, các người đã sai rồi.” Tôi móc từ trong túi ra một tờ giấy nhàu nát. Giấy chứng sinh của An An. Tôi ném nó xuống trước mặt Tô Mạn Ni. “Tô Mạn Ni, mở to mắt mà nhìn. Ngày 15 tháng 6, ở bệnh viện Nhân dân số Một An Thành, cô đã sinh ra cái gì.” Tô Mạn Ni run rẩy nhặt tờ giấy lên. Khi cô ta nhìn thấy chữ “nữ” in rõ ràng trên đó, cả người rụng xuống đất, mềm như cọng bún. “Không… không thể nào… không thể nào…” Cô ta thì thào. “Sao lại không thể?” Tôi cười lạnh. “Cô sinh con gái, nhưng lại khát vọng có con trai làm chỗ dựa. Cô liền mua chuộc y tá, đánh tráo con tôi, rồi đem đứa con gái mà cô vừa sinh ra, ném cho tôi — người cô cho là ‘không biết đẻ con trai’.” Tôi chỉ vào chiếc hũ tro trên bàn. “Nhìn kỹ đi. Chính tay cô giết chết… chính con gái ruột của mình.” “Còn đứa bé trong tay cô bây giờ, cũng là con ruột cô — Tinh Nguyên!” Lúc đó, Thẩm Tư Hằng như sực tỉnh, bàng hoàng mở miệng: “Vậy đứa bị cô ta ném xuống lầu…” Tôi nhìn hắn, lạnh lùng buông từng chữ. “Không. Thẩm Tư Hằng, anh vẫn chưa hiểu.” “Tô Mạn Ni sinh ra một cặp song sinh gái. Để tráo lấy con trai tôi, cô ta giữ một bé lại bên mình, bé còn lại thì bỏ ở bệnh viện, làm thế thân cho con gái tôi.” “Vì vậy, từ tiệc trăm ngày đến giờ, đứa tôi ôm trong tay, là con gái của Tô Mạn Ni. Còn đứa bị cô ta ném xuống từ ban công… cũng là con gái của cô ta.” Cả phòng khách tĩnh lặng như chết. Sắc mặt Thẩm Tư Hằng từ sốc, sang hoang mang, sang sợ hãi, cuối cùng là sụp đổ hoàn toàn. Hắn nhìn tôi, rồi nhìn Tô Mạn Ni, nhìn chiếc hũ tro trên bàn: “Cô… cô nói thật sao?” “Anh có thể tự đi kiểm tra.” Tôi nhàn nhạt nói. “Tra lại camera bệnh viện Nhân dân số Một An Thành, kiểm tra hồ sơ sinh sản của cô ta. Hoặc… anh cứ hỏi thẳng cô ta.” Mọi ánh nhìn, đều đổ dồn về phía Tô Mạn Ni. Cô ta nằm rạp dưới sàn, mặt trắng bệch, mắt vô hồn, miệng cứ lặp đi lặp lại: “Không phải tôi… không phải tôi… tôi không giết nó…” Cuối cùng, mẹ chồng cũng phản ứng. Bà ta nhào tới, túm lấy tóc Tô Mạn Ni, gào lên: “Đồ đàn bà độc ác! Đồ sao chổi! Mày giết cháu gái tao! Trả cháu lại cho tao! Mày trả cháu gái lại cho tao!” Thật nực cười. Vài giờ trước, chính bà ta còn gọi đứa trẻ ấy là “của nợ”. Giờ đây, lại khóc lóc đòi “cháu gái nhà họ Thẩm”. Thẩm Tư Hằng cuối cùng cũng phát điên. Hắn gào lên: “Tại sao?! Tô Mạn Ni! Tại sao cô lại làm vậy?! Cô có biết mình đã giết ai không?!” Tô Mạn Ni bị dồn đến đường cùng, bỗng bật cười như phát cuồng. “Ha ha ha ha! Tôi giết ai á? Tôi giết một đứa con gái vô dụng thôi mà! Một thứ không đáng tồn tại! Nó đáng chết! Không phải tôi!” Cô ta… điên thật rồi. Hoàn toàn phát điên. Cô ta chỉ tay vào tôi, ánh mắt căm hận tột cùng. “Tất cả là do cô! Đường Nhiễm! Là cô dùng yêu thuật gì đó nguyền rủa tôi! Nguyền rủa con tôi! Là cô hại chết nó!” Tôi thờ ơ nhìn dáng vẻ nhếch nhác ấy, xoay người, chuẩn bị rời khỏi cái nơi ghê tởm này. Thẩm Tư Hằng bất ngờ kéo tay tôi lại. “Đường Nhiễm…” Giọng hắn khàn khàn, mang theo một tia cầu khẩn. “Vậy… vậy con gái của chúng ta thì sao? Tinh Mạt đâu rồi?” Phải rồi. Tôi còn một đứa con gái. Tôi quay đầu lại, chậm rãi đối diện ánh mắt tha thiết của hắn. Và rồi… tôi dành cho hắn câu trả lời tàn nhẫn nhất. Tôi nhìn khuôn mặt đầy mong chờ và hối hận của hắn, trong lòng lại không chút gợn sóng. “Con gái của chúng ta?” Tôi lặp lại câu hắn vừa hỏi, rồi khẽ cười. Tiếng cười vang vọng giữa căn phòng tĩnh mịch, lạnh buốt như kim châm vào da thịt. “Thẩm Tư Hằng, anh quên rồi sao?” Tôi tiến lên, đối diện thẳng với đôi mắt hắn. “Từ cái tát anh dành cho tôi, từ lúc anh ép tôi quỳ xuống, từ khi anh ném tôi cùng con dưới trời mưa như rác rưởi…” “Tôi và anh, đã không còn cái gọi là “chúng ta” nữa rồi.” Thân người hắn cứng đờ, ánh mắt tối sầm lại. “Anh còn nhớ những gì mình đã nói không?” Tôi ghé sát tai hắn, hạ giọng, mô phỏng lại khẩu khí khi xưa của hắn: “‘Không chịu nổi thì đi chết đi.’” Môi hắn run rẩy, không thốt nổi lời nào. “Vậy nên—” Tôi lùi lại một bước, giọng nói trở nên lạnh băng như thép mài: “Nó chết rồi.” “Cái… cái gì?” “Con gái tôi, Tinh Mạt.” Tôi nhìn gương mặt hắn tái nhợt, từng chữ rơi ra như đinh đóng cột. “Đêm anh nhốt chúng tôi trong tầng hầm, con bé sốt cao. Sau đó, bị Tô Mạn Ni ném xuống lầu… Nó không qua khỏi.” “Thế nên, đứa trẻ tôi ôm trong lòng thật sự là con gái tôi.” “Chỉ là… nó cũng đã chết rồi.” Tôi nói chân thực đến nỗi không có một kẽ hở, không chút chần chừ. Bởi ngay khoảnh khắc đó, tim tôi cũng chết theo con rồi. Thẩm Tư Hằng hoàn toàn sụp đổ. Hắn lùi lại mấy bước, va đổ một chiếc ghế phía sau. Mắt hắn đỏ ngầu, như bị kéo ra khỏi vực sâu, giãy giụa, đau khổ, hối hận đến tuyệt vọng. “Không… không thể nào… cô đang lừa tôi! Cô đang dối tôi đúng không?!” “Lừa anh?” Tôi bật cười, đầy mỉa mai. “Tôi cần phải lừa sao?” “Một đứa con trai bị các người cướp đi, biến thành đứa bé bị cả nhà kinh sợ. Một đứa con gái thì bị các người hại chết, đến một tang lễ tử tế cũng không có. Thẩm Tư Hằng, giờ anh hài lòng chưa?” “Anh đã toại nguyện rồi đấy. Vì ánh trăng trắng của anh, vì cái danh ‘người thừa kế’ của nhà họ Thẩm, anh đã đích thân hủy hoại tất cả.” Tôi không nhìn hắn nữa. Tôi bước đến trước mặt mẹ chồng, bế lấy Tinh Nguyên, đứa bé vẫn đang ngồi đờ đẫn trong lòng bà ta. “Sát kết” đã ăn sâu, nhưng dù sao… đó vẫn là huyết mạch của tôi. Tôi cắn đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu lên ấn đường của nó, vẽ một hình thắt nút nhỏ. “Giải kết.” Không thể xóa sạch, nhưng có thể áp chế sát khí tạm thời. Vừa vào tay tôi, bầu không khí lạnh lẽo trong biệt thự bỗng tan biến. Đôi mắt âm u quỷ dị của Tinh Nguyên khôi phục sự ngây ngô, miệng nó mếu một cái, rồi “oa” lên khóc lớn. Một tiếng khóc bình thường. Tiếng khóc… phải trả giá bằng cả sự sụp đổ của nhà họ Thẩm. Tôi bế con trai, và cả chiếc hũ tro của An An, quay người rời đi. “Đường Nhiễm! Đừng đi!” Thẩm Tư Hằng lao tới sau tôi, túm lấy tay tôi. “Đừng đi… làm ơn… chúng ta làm lại từ đầu được không? Anh biết anh sai rồi… Anh thật sự biết rồi! Em trả con lại cho anh đi… Không thì… chúng ta sinh lại một đứa, sinh bao nhiêu cũng được…” Tôi gạt tay hắn ra, ghê tởm như vừa chạm phải cặn bẩn. “Làm lại?” Tôi nhìn người đàn ông từng là tình yêu của đời tôi, chỉ thấy buồn nôn. “Thẩm Tư Hằng, anh đã làm bẩn toàn bộ hình dung của tôi về hai chữ ‘tình yêu’. Anh không xứng.” “Còn đứa trẻ này—” Tôi cúi đầu, nhìn đứa bé trong lòng. “Là con tôi. Không còn bất kỳ quan hệ gì với anh hay nhà họ Thẩm nữa.” “Cô không thể mang nó đi!” Mẹ chồng tôi cũng xông đến, định giành lại. “Nó là giống nòi nhà họ Thẩm!” Tôi ôm con, lạnh giọng nói: “Còn dám chạm vào nó thử xem. Cô đoán xem, sát kết trên người nó… có tái phát không?” Bàn tay bà ta cứng đờ giữa không trung, mặt trắng bệch như tờ giấy. Tôi bế con trai, không quay đầu lại, rời khỏi cái nơi địa ngục trần gian này. Ngoài cửa, một chiếc xe màu đen đã chờ sẵn từ lâu. Cửa xe mở ra, một cô gái cột tóc đuôi ngựa thò đầu ra – bạn thân của tôi. Sau lưng cô ấy, một đứa bé mặc áo hồng đang ngủ say trên ghế an toàn. Trên cổ tay nhỏ bé ấy, còn nguyên sợi chỉ đỏ tôi đã tự tay thắt. Đó mới là con gái tôi – Tinh Mạt. Từ trước tiệc trăm ngày, tôi đã linh cảm Tô Mạn Ni có âm mưu. Tôi âm thầm dùng một chút tiểu pháp thuật của kết thằng sư, tráo đổi con gái mình với một bé gái bị bỏ rơi tôi bí mật nhận nuôi từ viện phúc lợi. Đứa bé ấy… chính là An An. Chính là con gái ruột khác mà Tô Mạn Ni bỏ rơi trong bệnh viện. Tôi đã tính sai một bước. Tôi tưởng Tô Mạn Ni chỉ có gan ra tay với con gái tôi. Không ngờ… đến chính con ruột mình, cô ta cũng không tha. Tôi đã không cứu được An An. Đó là nỗi ân hận lớn nhất đời tôi. Nhưng tôi cũng đã khiến cô ta — Tô Mạn Ni — phải trả giá tương xứng. Chiếc xe lặng lẽ lăn bánh rời đi. Qua kính chiếu hậu, tôi thấy Thẩm Tư Hằng chạy theo, quỳ rạp trước cổng biệt thự như một con chó hoang bị chủ ruồng bỏ. Còn trong biệt thự, là tiếng gào rú điên loạn của Tô Mạn Ni. Nghe nói, sau đó cô ta bị đưa vào viện tâm thần, mỗi ngày đều la hét, đánh đấm vào không khí, nói rằng có hai đứa trẻ đòi mạng cô ta. Nghe nói, nhà họ Thẩm vì bê bối của “người thừa kế” và những biến cố dồn dập, cổ phiếu sụt giá thê thảm, chẳng bao lâu thì phá sản. Nghe nói, Thẩm Tư Hằng bán cả biệt thự, ngày ngày uống rượu giải sầu, gặp ai cũng lảm nhảm: “Tôi giết vợ con tôi… tôi là tội nhân…” Nhưng những chuyện đó… Không còn liên quan gì đến tôi nữa.