Sáng hôm sau, toàn bộ phủ Quốc công đều biết – Thế tử gia và Thế tử phi đã viên phòng. Lũ hạ nhân nghĩ đến việc Thế tử gia vốn lạnh nhạt băng sương, nay lại đối với Thế tử phi đâu đâu cũng ân cần, chỗ nào cũng chiều chuộng, ai nấy đều âm thầm thấy sợ.Từ đó về sau, không một ai dám tỏ chút vô lễ với Thế tử phi. Còn ta – những ngày trong phủ từ đây trở đi, quả thật an nhàn sung túc đến mức khiến người ta phải hâm mộ. … Ngày mười tháng chín, là thọ nhật của ngoại tổ mẫu. Ta chuẩn bị tỉ mỉ lễ vật chúc thọ, Thẩm Yến Chi đích thân tháp tùng, hai người lên đường đến Ký Châu trước hai ngày. Trước khi đi, ta mang theo chiếc vòng ngọc – quà tặng năm xưa của biểu ca Cố Hoài Lăng.Trong lòng ta thầm nghĩ: đã gả làm Thế tử phi rồi, vật này vẫn nên trả về cho chủ cũ.Nếu một ngày nào đó bị Thẩm Yến Chi nhìn thấy, ta chẳng dám chắc chàng sẽ rộng lượng đến mức không hề suy nghĩ lung tung. Đêm ấy, thọ yến của tổ mẫu kết thúc đã quá nửa đêm. Trong yến tiệc, ta nghe người trong tộc nói – biểu ca mai sẽ rời nhà đi nhậm chức nơi xa. Ta liền nói với Thẩm Yến Chi rằng muốn đến hầu chuyện riêng cùng tổ mẫu, nhưng thật ra lại âm thầm đi tìm biểu ca. “Biểu ca.” Dưới ánh trăng dịu dàng, Cố Hoài Lăng nhìn thiếu nữ trước mặt, trong lòng chan chứa đắng cay, nhưng trên môi vẫn gắng gượng nặn ra một nụ cười: “Trúc nhi…” “Biểu ca, cái này trả lại cho huynh.” Ta nhẹ nhàng đặt chiếc vòng ngọc vào tay Cố Hoài Lăng. Nụ cười trên gương mặt huynh thoáng khựng lại, ánh mắt cụp xuống, rất lâu sau mới đưa tay nhận lấy, giọng nghèn nghẹn, lẫn trong đêm nghe chẳng rõ vui hay buồn: “Trúc nhi, muội… sống tốt chứ?” Ta khẽ đáp: “Biểu ca, tuy rằng duyên phận của chúng ta đã hết, nhưng muội vẫn luôn coi huynh là người thân cận nhất. Ta đã tìm được bến đỗ tốt, cũng mong huynh từ đây bình an thuận lợi. Lần này núi cao sông xa, chẳng biết khi nào mới có thể gặp lại, huynh… phải bảo trọng.” Cố Hoài Lăng như thưở thiếu niên, xoa nhẹ đỉnh đầu ta, cười hiền: “Yên tâm, muội cũng phải giữ gìn.” Rời khỏi biểu ca, ta quay gót trở về, đi ngang qua hoa viên thì bất ngờ bị Thẩm Yến Chi chắn trước mặt. “Nàng đã đi đâu?” – giọng chàng vang lên, lạnh nhạt mà khó dò. Ta hơi chột dạ, đáp vội: “Thiếp… vừa từ chỗ ngoại tổ mẫu về.” Đôi mắt Thẩm Yến Chi khẽ nheo, sâu thẳm khó lường: “Thì ra tiểu danh của nàng là ‘Trúc nhi’, nghe thật hay. Sao nàng chưa từng nói với ta?” Tim ta chợt nhói. Ta không biết rốt cuộc chàng đã nhìn thấy hay nghe được bao nhiêu. Ta hé môi định giải thích, nhưng đã bị chàng cắt ngang: “Thôi… là ta đã cưỡng cầu nàng. Ta vốn tưởng cưới nàng là cứu nàng, nào ngờ… lại thành người phá vỡ mối nhân duyên tốt đẹp của nàng.” Ba chữ “nhân duyên tốt đẹp” cuối cùng, chàng cắn răng mà thốt ra. Ta nhìn xuống, thấy ngón tay chàng siết chặt đến trắng bệch, trong lòng càng thêm hoảng loạn. Ta vội vươn tay nắm lấy ống tay áo chàng, khẩn thiết: “Không phải như thế… thật sự không phải như thế…” Nhưng bàn tay nhỏ bé của ta bị Thẩm Yến Chi gạt ra. Chàng đưa tay day mi tâm, trầm ngâm giây lát, chỉ chốc lát sau ánh mắt đã lấy lại sự bình tĩnh thường ngày. “Trong quân doanh còn việc, ta phải lập tức trở về. Nàng muốn ở lại thêm vài hôm cũng được, đến lúc về sẽ có thị vệ hộ tống.” Nói xong, Thẩm Yến Chi quay người, không ngoảnh lại. Chỉ còn lại ta trong ánh trăng lành lạnh, chẳng kìm được mà nước mắt tuôn rơi. Ta chưa từng thấy Thẩm Yến Chi với vẻ mặt ấy – như một người đã buồn đau đến tận cùng, thất vọng đến tận cùng. Ta còn tâm tình nào mà ở lại phủ ngoại tổ mẫu? Đêm đó liền thu dọn hành lý, sáng sớm hôm sau lên xe hồi phủ. Nhưng ta đâu ngờ, Thẩm Yến Chi đã cả đêm thúc ngựa, thẳng tiến về biên giới Tây Nam. Nơi ấy là thảo nguyên, bầy mục dân xưa nay dựa vào chăn nuôi mà sống. Năm nay ôn dịch bùng phát, gia súc chết hàng loạt, mục dân tổn thất nặng nề. Quan phủ lại liên tiếp thu thuế, ép đến đường cùng, mục dân chẳng còn lối thoát, đành nổi dậy chống đối. Chỉ trong nửa tháng, họ đã công phá hai tòa thành, giết chết cả Thái thú, thủ lĩnh tự xưng Vương. Triều đình lúc ấy mới coi trọng, hạ chỉ cho Thẩm Yến Chi đi dẹp loạn, bình định. Cuộc chia ly này, kéo dài suốt ba tháng. Ta nhìn bồn hoa chuối ngọc trong viện, từ rực rỡ tươi tắn đến khô héo tàn tạ, lòng cũng theo đó từng ngày từng ngày dằn vặt. Ta hối hận đến chết đi sống lại – tại sao lúc ấy ta lại giấu Thẩm Yến Chi chuyện gặp biểu ca? Rõ ràng ta và biểu ca trong sạch, vì sao không thẳng thắn nói với chàng? Bị chàng hiểu lầm, vì sao ta không lập tức giải thích cho rõ ràng? Nếu sớm biết thế này, khi ấy ta nên nắm chặt tay áo chàng, dù thế nào cũng phải nói hết, không để chàng mang hiểu lầm ấy mà rời đi. Ta nghĩ càng nhiều, lòng càng chua xót. Trong những ngày chờ đợi này, từng mảnh ký ức ùa về – là chàng đã từng đối với ta bao nhiêu tốt đẹp, bao nhiêu khoan dung, bao nhiêu chu đáo. Ta ngồi trước hiên, khẽ thì thầm với gió: “Thẩm Yến Chi… ta nhớ chàng. Chàng nhất định phải bình an trở về.” Ta hiểu rõ, chuyến đi này của chàng nguy hiểm thế nào. Mỗi ngày, ta đều đến Phật đường quỳ suốt một canh giờ, chỉ để cầu khẩn Phật Tổ phù hộ, cho Thẩm Yến Chi bình an trở lại. Và cuối cùng – Thẩm Yến Chi trở về. Chỉ có điều, chàng được khiêng trên cáng mà về. Ba tháng chinh chiến, chàng thuận lợi bình định được loạn dân, nhưng cũng vì thế mà trọng thương khắp người. Trên đùi, trên eo, mỗi chỗ đều trúng một mũi tên. Ta hốt hoảng chạy tới, chỉ thấy Thẩm Yến Chi bị quây kín giữa một vòng ngự y. Gương mặt chàng tái nhợt, thân hình gầy gò, quai hàm lún phún râu xanh. Khi ngự y ấn vào vết thương, chàng nghiến răng, vẻ mặt nhẫn đau đến khó coi. Ta chưa từng thấy Thẩm Yến Chi thảm như thế, tim đau thắt lại, nước mắt tuôn xuống như chuỗi trân châu đứt chỉ, rơi lã chã. “Qua đây.” – Thẩm Yến Chi thấy ta, mở miệng gọi. “Thế tử gia…” – ta bước đến, vừa thốt ra tiếng đã hoàn toàn không cầm được nước mắt. “Làm sao vậy, trong phủ có ai dám ức hiếp nàng sao?” – chàng lo lắng hỏi. Ta lắc đầu đến mức như chiếc trống lắc, rồi ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt chàng, nghiêm giọng: “Ta lo cho chàng. Nếu chàng có mệnh hệ gì… ta biết phải làm sao? Ta không muốn trẻ như vậy đã thành quả phụ.” Thẩm Yến Chi bất giác bật cười khẽ: “Đừng sợ. Ta đã nói rồi, ta sẽ bảo hộ nàng cả đời.” … Trong thời gian Thẩm Yến Chi nằm dưỡng thương, ta không rời nửa bước, chuyện lớn nhỏ đều tự tay hầu hạ, chẳng giao cho ai. Lúc dọn hành lý cho chàng, ta bất ngờ thấy trong tay nải của chàng có một cái hương nang. Chỉ nhìn qua đường chỉ vụng về kia, ta đã nhận ra – đó chính là hương nang ta từng tặng chàng ngay sau ngày thành hôn. Hôm ấy chàng nhận lấy rồi chẳng bao giờ đeo, ta còn tưởng chàng không thích.Không ngờ, hóa ra chàng luôn mang bên mình. Lòng ta vừa cảm động, vừa tự thấy hổ thẹn, nên càng chăm chút chàng cẩn thận hơn. Thẩm Yến Chi thương ta cực nhọc, nhiều lần bảo ta nghỉ ngơi. Nhưng ta chẳng chịu, vẫn một bên đút cháo cho chàng, một bên dè dặt nói: “Chuyện hôm đó… ta xin lỗi. Ta không nên giấu chàng chuyện đi trả vòng ngọc cho biểu ca. Nhưng ta thề, giữa ta và huynh ấy trong sạch, ta chỉ coi huynh ấy như người thân.” Chàng nuốt miếng cháo, mắt cụp xuống, khẽ nói: “Hôm ấy ta thật sự nghĩ nàng yêu mến huynh ấy, nên mới không kìm được cảm xúc, có chút thất thố… Ta cũng xin nàng thứ lỗi.” “Ta chưa từng yêu mến huynh ấy.” – ta vội vàng phủ nhận. “Vậy nàng yêu mến ai?” – ánh mắt Thẩm Yến Chi nhìn ta, sắc bén như thiêu đốt. Má ta đỏ bừng. “Chàng.” – chữ ấy vừa bật ra, lập tức bị chàng nuốt trọn trong nụ hôn nóng bỏng. Giọng chàng khàn khàn, vang lên sát vành tai: “Trúc nhi, chúng ta sinh một đứa con đi.” Ta thở gấp, tay khẽ đẩy, giọng mềm yếu: “Không được, trên người chàng vẫn còn thương tích.” “Vô ngại, ta nhẹ thôi… nàng ngoan, phối hợp với ta.” Người đàn ông thanh lãnh, đoan chính ngày thường, giờ phút này hóa thành một con sói đói khát, tung hoành trên làn da trắng như tuyết của ta. Phòng trướng ấm áp, xuân sắc không ngăn nổi, khiến bầy họa mi đậu trên song cửa giật mình bay đi, làm đỏ cả vườn hải đường trong sân. -Hoàn- Mỗi lượt theo dõi, yêu thích hay bình luận của bạn chính là động lực quý giá giúp team Sen không ngừng mang đến những bộ truyện hay mỗi ngày. Cảm ơn bạn thật nhiều nhiều vì đã luôn đồng hành và ủng hộ Sen Trắng Nở Muộn! 💖