17. Lời biện hộ nhợt nhạt này khiến tôi không nhịn được bật cười, nhưng lại chẳng thể vui vẻ nổi. Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, cuối cùng cũng đào ra được suy nghĩ bẩn thỉu nhất trong lòng anh ta. “Giang Trạch, thừa nhận không yêu có khó đến vậy sao? “Người mà anh muốn cưới, từ trước đến nay chưa bao giờ là em! “Chỉ cần không uống rượu, không đến hộp đêm, xung quanh không có một đám người khác giới vây quanh, chỉ cần không giống Kiều Minh Nguyệt là được, ai cũng có thể là người mà anh muốn cưới.” “Anh chọn em chỉ vì em không thích cười, không làm loạn, không giở tính trẻ con, không giống cô ta nhất! “Giang Trạch, em từng nghĩ anh có lẽ có yêu em một chút nhưng lại yêu cô ta nhiều hơn, kết quả là em còn chẳng được tính là người thay thế. Tôi dùng giọng điệu bình tĩnh nhất nói ra lời buộc tội lớn nhất của mình đối với Giang Trạch: “Giang Trạch, anh lừa em khổ quá.” Cuối cùng, Giang Trạch ngơ ngác nhìn tôi, chỉ còn lại một câu: “Xin lỗi.” Tôi đột nhiên thấy buồn cười: “Ba năm trời, em đã thích một người như thế nào.” Cuối cùng vào ngày tôi chuyển khỏi nhà Giang Trạch, anh ta vẫn cố gắng níu kéo tôi. Anh ta nói: “Triều Triều, em có thể đừng đi không? Cho đến tận hôm nay, trong lòng anh, em vẫn là một đối tượng kết hôn hoàn hảo.” Tôi nhìn anh ta, mỉm cười: “Em đúng là như vậy nhưng anh không xứng với em! “Thực tế là, anh không xứng với bất kỳ ai! “Anh bề ngoài thì yêu Kiều Minh Nguyệt đến mức ai cũng biết, yêu đến không thể tự kiềm chế nhưng thực tế thì sao, chỉ vì hành vi đi nhảy disco uống rượu của cô ấy trái với ý muốn của anh, anh liền cho rằng cô ấy đã phụ lòng tất cả những điều tốt đẹp mà anh dành cho cô ấy. “Anh cảm thấy tình yêu của mình bị phản bội, bị coi thường, vì vậy anh đã dứt khoát chia tay cô ấy, mặc dù cô ấy đã cầu xin anh nhiều lần như vậy, anh cũng không muốn làm lành với cô ấy. “Nhưng tại sao anh lại mang theo những tấm vé tàu trước đây để tình cờ gặp cô ấy, để cô ấy nhìn thấy những thứ đó, tưởng rằng đã nhìn thấy bằng chứng anh vẫn yêu cô ấy, tưởng rằng hai người vẫn còn hy vọng. “Anh đối với tất cả mọi người đều duy trì vẻ ngoài si tình, không thể không có cô ấy nhưng thực ra anh không yêu ai cả. “Người mà anh yêu nhất, chỉ có chính anh mà thôi. “Một người như anh, không xứng để yêu đương, càng không xứng để kết hôn, chỉ thích hợp cô độc cả đời!” 18. Sau khi nghe hết tất cả những lời buộc tội của tôi, trên mặt Giang Trạch xuất hiện một số cảm xúc khó hiểu. Anh ta lẩm bẩm rất lâu, cuối cùng chỉ yếu ớt thốt ra vài chữ: “Triều Triều, cho dù em không thích anh đi nữa nhưng em cũng không thể nói anh như vậy, anh…” “Giang Trạch, cất cái bộ mặt giả tạo, giả vờ si tình kinh tởm này đi, tôi đã xem đủ rồi!” Tôi lạnh lùng nói lời tạm biệt cuối cùng với Giang Trạch: “Mong rằng cả đời này tôi không phải gặp lại anh, đồ tồi tệ!” 19. Việc tôi và anh ta chia tay, hầu như ai cũng biết. Trước khi Giang Trạch xuất hiện trong phạm vi giao tiếp mới, có lẽ sẽ không có người phụ nữ bình thường nào quen biết anh ta lại muốn yêu đương với anh ta. Tất nhiên, cũng không thiếu một số cô gái bị sự si tình của anh ta làm cho cảm động nên đã từng ném cành ô liu về phía anh ta. Nhưng Giang Trạch đều từ chối. Đối tượng mà anh ta hoài niệm dường như đã chuyển từ Kiều Minh Nguyệt sang tôi. Nhưng đối với tất cả những điều này, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm. Tôi đã từ chối anh ta cầu hòa nhiều lần, cũng không đồng ý với yêu cầu tiếp tục làm bạn bình thường của anh ta. Tôi không rời khỏi Thượng Hải nhưng đã đổi công việc mới. Công việc mới rất bận rộn, thường xuyên phải đi công tác, cũng thường xuyên phải tăng ca nhưng lương rất cao. Trong thời gian đó, bố mẹ cũng từng gọi điện khuyên tôi, họ vẫn luôn cảm thấy bỏ lỡ một người có điều kiện như Giang Trạch là điều đáng tiếc của tôi. Nhưng khi tôi gửi cho họ xem bảng lượng với số tiền lớn thì dường như họ đột nhiên không nói gì nữa. Tôi cố gắng hết sức để có thể bình tĩnh hỏi ra câu đó nhưng giọng nói vẫn nghẹn ngào: “Bố mẹ, con gái của bố mẹ cũng không tệ đến vậy đúng không?” Cuối cùng, tôi không đợi được một câu đồng tình, chỉ nhận được một câu: “Lương cao thì cũng đừng quá đắc ý, gia đình không giúp được gì cho con, con tự tiết kiệm một chút.” Những cuộc đối thoại như vậy, dường như tôi đã quen rồi nhưng lòng vẫn không nhịn được mà nhói lên một cái. Đúng vậy, quen rồi thì tốt. Tôi đã quen với mọi thứ, chỉ không quen với việc Từ Minh đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình. Bởi vì, anh ấy thực sự quá ồn ào! Tôi nghĩ, có lẽ tôi sẽ mãi mãi không quên được câu đầu tiên anh ấy nói với tôi sau khi đến Thượng Hải: “Tiểu Lâm à, anh Từ có một tình yêu muốn cho em biết.”