10. Bao năm thật lòng, cuối cùng lại nuôi ra một con sói đội lốt người. Tôi không nói một lời, chỉ lặng lẽ bước ra khỏi con đường nhỏ rợp bóng cây. Trên đất vẫn còn vết máu nhỏ giọt do Lâm Chỉ Chỉ tự đâm mình, đúng là ra tay cũng chẳng nhẹ. Tôi hướng về phía cổng trường mà đi. Trên đường, vô số ánh mắt đổ dồn về phía tôi, bàn tán rì rầm. “Trời ơi, trước đây tôi còn tin Lâm Chỉ Chỉ là kiểu người ghét người giàu, còn xin lỗi Khương Thời Nguyện nữa chứ. Tôi ngu thật!” “Cậu nói xem, Khương Thời Nguyện xinh đẹp như thế, sao lại độc ác đến mức này?!” “Cậu nghĩ thử đi, nếu không phải bị Khương Thời Nguyện dồn ép đến phát điên, Lâm Chỉ Chỉ sao lại nhảy lầu? Ai mà là người bình thường dám liều như vậy? Nhỡ bị tàn tật thì sao? Ai dám lấy cả tương lai mình ra để vu oan cho người khác?!” “Khương Thời Nguyện! CÚT KHỎI TRƯỜNG ĐI! CÚT KHỎI TRƯỜNG!!” ... Cảnh sát đến rất nhanh. Khi tôi vừa bước đến cổng trường thì đúng lúc gặp họ. Tôi gỡ chiếc cúc áo trước ngực — bên trong gắn một chiếc camera siêu nhỏ, là thứ tôi đã chuẩn bị sẵn từ khi trọng sinh lại, để tự bảo vệ mình. Tôi đưa thiết bị ấy cho cảnh sát, giọng bình tĩnh: “Là Lâm Chỉ Chỉ tự đâm mình, chuyện này không liên quan gì đến tôi.” Nói xong, tôi không chịu đựng nổi nữa, ngất lịm ngay trước cổng trường.  Nửa đêm, tôi từ từ tỉnh lại — phát hiện mình đang nằm trong phòng ở nhà. Tôi vội gọi quản gia vào hỏi tình hình. Quản gia nói, cảnh sát đã kiểm tra video trong camera mini, hoàn toàn chứng minh được tôi vô tội. Hành vi của Lâm Chỉ Chỉ — vì muốn vu oan bạn học mà không ngại tự gây thương tích cho mình, đã được xác định là đe dọa nghiêm trọng đến an toàn của toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường. Còn Giang Dịch — rõ ràng biết sự thật nhưng vẫn cố tình đảo ngược trắng đen, làm chứng gian cho cô ta, hành vi cực kỳ nghiêm trọng. Hai người bọn họ đều đã bị trường đuổi học. Nghe đến đây, tôi mới thực sự thở phào nhẹ nhõm. Nằm trên giường, tôi lặng lẽ nghĩ lại từng chuyện đã xảy ra kể từ ngày trọng sinh trở về… Từ khoảnh khắc Lâm Chỉ Chỉ không ngoảnh đầu lại mà nhảy lầu,đến việc cô ta sẵn sàng vay nợ online để thay Giang Dịch trả tiền,và cuối cùng là không tiếc tự đâm mình chỉ để vu khống tôi —Tôi gần như có thể khẳng định chắc chắn… cô ta cũng đã trọng sinh. Từ góc nhìn của cô ta, hẳn là nghĩ:Chỉ cần lấy được lòng thương hại của thầy cô, bạn học, khiến mọi người tin tôi là kẻ ỷ thế hiếp người,thì cô ta sẽ từng bước lấy lòng Giang Dịch, rồi giẫm lên lòng tin của tôi, lợi dụng sự quen thuộc giữa tôi và Giang Dịch như kiếp trước,hợp mưu hủy hoại công ty của gia đình tôi,từ đó nhận lấy khoản tiền khổng lồ từ đối thủ cạnh tranh của nhà tôi, một bước lên mây, bước lên đỉnh cao cuộc đời. Nhưng điều cô ta không ngờ tới… là tôi cũng đã trọng sinh. Kiếp này, sống chết của Giang Dịch không liên quan gì đến tôi.Tôi không còn yêu anh ta, và càng không còn tin tưởng anh ta nữa. Không có tôi, Giang Dịch chẳng là gì cả.Anh ta không có tư cách cũng không đủ năng lực để giúp Lâm Chỉ Chỉ đối phó với tôi thêm một lần nào nữa. Sau khi bị nhà trường đuổi học,Lâm Chỉ Chỉ vẫn cố chấp không chịu rời đi.Dù bị bảo vệ lôi ra ngoài, cô ta vẫn ngồi lì ở cổng trường, nhất quyết không bước đi một bước. Tôi biết — cô ta đang chờ tôi. Thế nên, tôi âm thầm sắp xếp:Hai mươi vệ sĩ mặc thường phục, ẩn trong đám đông sinh viên trước cổng trường, lặng lẽ bao quanh khu vực, trong trạng thái luôn sẵn sàng bảo vệ. Rồi tôi bước tới — thẳng thắn đối diện với cô ta.   11. Vừa thấy tôi, Lâm Chỉ Chỉ như phát điên, nhặt một hòn đá dưới đất rồi lao về phía tôi. Gần chạm tới nơi, cô ta bất ngờ giáng thẳng hòn đá vào trán mình, định vu oan cho tôi đánh người. Nhưng một vệ sĩ trong nhóm bảo vệ tôi phản ứng cực nhanh, lập tức kéo cô ta lại, hất văng ra xa. Thất bại, Lâm Chỉ Chỉ vẫn không chịu bỏ cuộc, tiếp tục vùng lên định lao tới. Tôi không cho cô ta thêm cơ hội, dứt khoát xoay người bước vào cổng trường, không buồn ngoảnh lại. ... Từ đó về sau, chỉ cần tôi xuất hiện, Lâm Chỉ Chỉ sẽ lập tức tự làm tổn thương bản thân.Có lẽ trong tiềm thức của cô ta vẫn nghĩ:Chỉ cần có một lần thành công, khiến mọi người tin rằng những vết thương là do tôi gây ra,thì cô ta sẽ lại giành được sự thương cảm và yêu quý của tất cả như kiếp trước. Nhưng cô ta... chỉ là đang nằm mơ giữa ban ngày. Nửa tháng trôi qua, toàn thân Lâm Chỉ Chỉ chi chít vết thương, gặp tôi lần nữa, cô ta thậm chí không còn đủ sức để đứng dậy. Thấy thời cơ đã đến, tôi ra hiệu cho vệ sĩ gọi thẳng đến bệnh viện tâm thần. Tất cả hành vi điên cuồng của Lâm Chỉ Chỉ trong thời gian qua —mọi người đều thấy, và không ai còn tin cô ta là người bình thường nữa. Lúc bị đưa lên xe, Lâm Chỉ Chỉ gào khóc đến khản cả giọng, vẫn điên cuồng la hét: “Không phải thế này! Khương Thời Nguyện, không phải như thế này!” “Người đáng chết phải là cậu mới đúng!Tớ mới là đóa bạch liên hoa mạnh mẽ kiên cường trong lòng mọi người mà!!” “Giang Dịch! Giang Dịch! Anh đâu rồi?! Mau tới cứu em đi mà!!” Tôi đứng yên, lặng lẽ nhìn chiếc xe chuyên dụng của bệnh viện tâm thần rời xa,rõ ràng hiểu rằng… đời này, Lâm Chỉ Chỉ sẽ không bao giờ còn cơ hội bước ra khỏi nơi đó nữa.  Ngay sau khi tiễn Lâm Chỉ Chỉ vào “nơi cô ta xứng đáng thuộc về”, tôi nhận được một cuộc gọi từ Giang Dịch. Giọng anh ta — vốn luôn lạnh nhạt cao ngạo mỗi khi đối diện tôi —nay lại run rẩy và hoảng loạn đến bất thường: “Thời… Thời Nguyện… chuyện trước đây đều là lỗi của anh…Anh sai rồi, thật sự sai rồi… Em tha thứ cho anh được không?” “Mẹ anh… mẹ anh không qua khỏi rồi…Anh xin em, xin em hãy cứu lấy bà!Từ giờ trở đi, anh sẽ nghe lời em, cả đời này,anh sẽ yêu em, mãi mãi yêu em…”   12. “Được.” Tôi cúp máy rồi lập tức đến nơi ở hiện tại của Giang Dịch —chính là căn hộ cao cấp mà mẹ anh ta mới thuê sau khi bị tôi đuổi ra khỏi nơi ở cũ. Kiếp trước lẫn kiếp này, Giang Dịch chưa từng nói với tôi một câu mềm mỏng nào.Hôm nay lại tự dưng cúi đầu xin lỗi, còn nói yêu tôi...Tôi càng chắc chắn hơn bất kỳ điều gì — anh ta có âm mưu! Vì vậy tôi gọi báo công an ngay từ trước,đồng thời dặn dò vệ sĩ ẩn mình ngoài hành lang, đừng để Giang Dịch phát hiện.Nếu tôi vào nhà rồi sau 3 phút không có động tĩnh, họ lập tức xông vào cứu người. Tôi hít một hơi thật sâu, rồi giơ tay gõ cửa. Bên trong vang lên giọng nói run rẩy của Giang Dịch: “Là… là Thời Nguyện sao?” “Ừ.” Ngay giây tiếp theo, cửa bật mở. Giang Dịch kéo mạnh tôi vào trong, rồi nhanh chóng khóa trái cửa lại. Vừa bước vào, tôi lập tức ngửi thấy mùi hôi nồng nặc khó chịu, theo bản năng đưa tay che mũi. Ngẩng đầu nhìn Giang Dịch —chỉ mới hơn nửa tháng không gặp, anh ta như biến thành người khác:Khuôn mặt sưng phù, tóc tai rối bù, hai mắt đỏ ngầu như thú dữ. Ánh mắt ấy gắt gao găm chặt lấy tôi. Một lúc lâu sau, môi anh ta run lên, khàn giọng nói ra bốn chữ: “Mẹ anh… chết rồi.” “Đều là do em! Khương Thời Nguyện!! Tại sao em lại dừng trị liệu của mẹ anh?!Anh sẽ bắt em chôn cùng mẹ anh!!” Nói dứt câu, Giang Dịch như phát điên, lao tới bóp chặt cổ tôi. Trong chớp mắt, tôi không thể giãy giụa, cũng không thể thở nổi.Giang Dịch cười như ác quỷ: “Khương Thời Nguyện, tôi đã chờ cô quay lại cứu mẹ tôi...Chờ cô phát hiện lương tâm, quay lại cho mẹ tôi tiếp tục điều trị...Nhưng đến lúc mẹ tôi trút hơi thở cuối cùng cũng không thấy cô đâu!Cô tại sao lại ác độc như vậy?!” Tôi gắng gượng mở miệng, giọng nói lạc đi vì siết nghẹn: “Rõ ràng là… là anh nhìn mẹ mình chết dần chết mòn...Không… không chịu đưa bà ấy vào viện...Thì liên quan gì đến tôi chứ...?” “Còn dám ngụy biện?!” Giang Dịch siết tay mạnh hơn, tôi cảm giác cổ mình sắp gãy đến nơi. Ánh mắt anh ta đỏ ngầu, giọng khàn đặc như kẻ tâm thần: “Chăm sóc mẹ tôi luôn là trách nhiệm của cô!Khương Thời Nguyện, tại sao cô đột nhiên lại dừng lại?Phải đợi tôi cầu xin cô, cô mới chịu hả? Cô thấy vui vì điều đó sao?!” “Cô có biết không, trước khi chết, mẹ tôi đau đớn đến mức phát điên…Bà ấy khóc cầu xin tôi đưa đi viện... suốt ba ngày ba đêm!Mỗi phút mỗi giây đều đau đớn...Và tôi… tôi đã chờ cô ba ngày ba đêm trong tuyệt vọng!!” “Tại sao... tại sao cô lại nhẫn tâm đến thế hả?!” Anh ta cười lạnh, môi run lên, rồi bỗng chậm rãi nói ra một câu khiến toàn thân tôi lạnh toát: “Nhưng mà… lúc mẹ tôi trút hơi thở cuối cùng…Tự nhiên, tôi nhớ lại hết tất cả rồi.Khương Thời Nguyện… cô cũng đã trọng sinh, đúng không?”   13. Tôi kinh hoảng tột độ, mà Giang Dịch thấy rõ vẻ hoảng sợ trên mặt tôi thì càng cười điên cuồng hơn: “Trọng sinh quay về, Khương Thời Nguyện… chắc chắn cô rất muốn báo thù tôi phải không?” “Cô hại Chỉ Chỉ bị đưa vào viện tâm thần, hại tôi thân bại danh liệt, hại mẹ tôi chết thảm!” “Cô tưởng mình thắng rồi à? Mơ đi!” Nói rồi, Giang Dịch chỉ về phía góc phòng — nơi đó có một thùng xăng lớn: “Thấy chưa? Tôi chẳng còn gì nữa, nên tôi không sợ chết!” “Thùng xăng này... sẽ đưa chúng ta cùng trọng sinh lại lần nữa! Ở kiếp sau, tôi sẽ đề phòng cô từ đầu.Và người phải chết… sẽ là cô!!” Dứt lời, Giang Dịch trói tôi lại, vứt xuống sát cửa, còn hắn thì cầm bật lửa đi về phía thùng xăng. Ngay lúc đó — đúng ba phút —Bảo vệ ngoài cửa lập tức phá khóa lao vào, một người ôm lấy tôi kéo ra ngoài. Tôi hét lên: “Chạy mau!!” Bảo vệ không nói lời nào, trực tiếp cõng tôi chạy xuống lầu. Giang Dịch thấy tôi thoát ra ngoài, liều mạng lao đến định kéo tôi lại, nhưng bị người khác đè xuống. Cảnh sát cũng vừa đến, nhanh chóng giải tán đám đông. Lực lượng cứu hỏa đến kịp lúc, dập tắt được ngọn lửa.  Giang Dịch là người duy nhất thiệt mạng trong vụ nổ đó.  Từ đây, mọi bi kịch chính thức khép lại. Trong mắt bạn học, tôi vẫn là cô tiểu thư nhà giàu điềm đạm, cư xử tử tế.Công ty của ba tôi không những không bị tẩy chay, mà còn phát triển mạnh mẽ hơn bao giờ hết.Hai cô bạn cùng phòng từng bị Lâm Chỉ Chỉ dụ dỗ chống đối tôi, cuối cùng cũng chủ động xin lỗi. Cuối cùng… mọi thứ đã trở lại đúng quỹ đạo. -Hết-