10. Lưu Hành đi mà đầy vẻ không cam lòng. “Xuân Dung, sau này nếu hối hận, hãy đến Lưu gia tìm ta, ta vẫn sẽ thu nhận ngươi.” Lưu Hành nhét vào tay ta một miếng ngọc bội. “Rồi ngươi sẽ biết, làm thiếp của ta, cả đời này ngươi sẽ được sống những ngày mà bản thân không dám mơ tới.” “Nàng không cần.” Tạ Đông Lăng không biết xuất hiện từ khi nào, đứng nơi cửa, chậm rãi nói: “Nàng sẽ làm chính thê, là cáo mệnh phu nhân.” Sắc mặt Lưu Hành u ám, nghiến răng leo lên xe ngựa. “Đã làm phiền đại nhân rồi.” Ta ngượng ngùng hành lễ với Tạ đại nhân, “Nhờ có đại nhân nguyện ý lưu ta lại, bằng không ta e rằng sớm đã bị bắt về Lưu gia. Đại nhân là ân nhân của ta.” Tạ đại nhân khẽ lắc đầu: “Ngươi là ân nhân của ta.” Câu này khiến người nghe chẳng hiểu gì. Tạ đại nhân chỉ về phía cây hoa trước cửa: “Cây sơn trà này là đại ca ta khi xưa tự tay trồng, cũng là thứ duy nhất huynh ấy để lại. Nhưng kể từ khi huynh ấy mất đi, nó chẳng ra hoa cũng chẳng nảy lá. Ta đã thử đủ mọi cách mà vẫn chẳng thể cứu nó.” “Nếu không phải nhờ ngươi, e rằng ta sẽ phải hối tiếc cả đời.” Ta lặng im một lúc, không nói gì. Chẳng trách lại không sống nổi. Đây rõ ràng là cây quế cơ mà. Dùng cách chăm của sơn trà để nuôi, sống được mới là lạ. Đợi đến khi nó nở hoa, chỉ sợ Tạ đại nhân sẽ xấu hổ một phen. “Chỉ là chút chuyện nhỏ này thôi sao?” Ta gãi đầu, “Đại nhân tùy tiện tìm một người thợ làm vườn là được mà—” Ngài lắc đầu: “Tự nhiên không chỉ thế. Nhưng khi đó ngươi còn nhỏ, e là đã không nhớ rồi.” Ta cố sức nhớ lại. Nhưng vẫn chẳng nghĩ ra. Ta vốn chẳng thích tự làm khó mình. Đã nghĩ không ra thì thôi, chẳng nghĩ nữa. “Nếu Lưu thiếu gia lại tới, ta nhất định sẽ xử lý ổn thỏa!” Ta quả quyết nói. “Không để đại nhân phải phiền lòng.” “Hắn sẽ không dám nữa.” Tạ đại nhân mỉm cười, “Hắn không dám đâu.” Lúc Tạ Đông Lăng nói vậy, ta còn tưởng ngài chỉ buột miệng dọa thế thôi. Mãi đến vài ngày sau, ta mới hiểu ngài có ý gì. Nhà bên cạnh Tạ gia là Tống gia. Cũng chính là Tống gia đã đính hôn với Lưu gia. Gia chủ Tống gia là Tống các lão, danh tiếng lẫy lừng, mà người đính hôn với Lưu Hành lại chính là tiểu tôn nữ của ông. Trước kia, mỗi khi Lưu Hành gây chuyện, Lưu gia luôn tìm đủ mọi cách để che giấu. Chỉ cần một câu “tuổi trẻ bồng bột” là bỏ qua hết thảy. Nếu Tống tiểu thư tức giận, chỉ cần tặng vài món quà, rồi nói đôi lời xin lỗi— Cuối cùng, tất cả đều kết thúc bằng một câu: “Hủy hôn sẽ ảnh hưởng thanh danh khuê nữ.” Nhưng từ ngày rời khỏi Tạ gia. Lưu Hành vì uất ức mà lại đến thanh lâu mua say. Qua một đêm, khi rời đi lúc trời vừa sáng, lại đúng lúc đụng phải xe ngựa của Tống các lão đang trên đường vào triều. Hôm ấy, ta ra ngoài mua đồ, tiện quay đầu liếc sang Tống gia. Vừa khéo nhìn thấy Lưu Hành bị lão gia và phu nhân nhà hắn áp giải đến Tống gia xin lỗi. Trên má trái còn in một dấu bàn tay đỏ hỏn. Hắn ủ rũ quỳ ngay trước cửa. Lưu lão gia lẫn Lưu phu nhân không ngừng cầu xin. Chỉ đổi lại tiếng quát giận dữ của Tống các lão: “Đứa nào dám gả cháu gái ta cho cái thằng súc sinh họ Lưu, thì cút luôn cùng nhà họ Lưu!” Ta đứng ngay cửa, lớn tiếng dặn dò gia nhân giữ cổng: “Nghe rõ chưa? Tống các lão là ân sư của Tạ đại nhân chúng ta, ý của Tống các lão chính là ý của Tạ đại nhân! Từ nay trở đi, nếu thấy người Lưu gia, cứ việc đuổi thẳng ra ngoài, đừng để ô uế mắt của Tống tam tiểu thư!” Lưu phu nhân xông lên định mắng ta. Nhưng bị Lưu lão gia kéo lại. Nghe nói Tạ đại nhân nhà ta lại được thăng quan. Tuổi còn trẻ mà đã là tứ phẩm. 11. “Đại nhân làm sao liệu được Tống các lão sẽ đi con đường đó vào triều?” Tạ Đông Lăng mỉm cười: “Không phải liệu được, mà là ta cố ý khiến thầy đi đường đó. Sư phụ xưa nay luôn thương yêu tiểu tôn nữ của mình, sao có thể để Tống tiểu thư nhảy vào hố lửa được.” Ta gật đầu: “Lưu Hành đáng đời!” “Xuân Dung.” Hắn bỗng nghiêm túc gọi tên ta. “Có một chuyện, ta muốn bàn với ngươi.” Ta dừng tay, lắng nghe hắn nói tiếp. “Ta phải rời khỏi kinh thành rồi.” Ta sững sờ: “Đại nhân không phải vừa thăng quan sao? Sao lại phải rời đi?” Tạ Đông Lăng bật cười: “Ai nói làm quan ở kinh thành mới là lớn?” “Tiểu thúc phải đến Vân Châu làm tri phủ.” Tạ Duẫn từ bên cạnh giơ tay làm động tác. “Từ ngũ phẩm lên tòng tứ phẩm, đương nhiên là thăng quan rồi!” Ánh mắt Tạ Đông Lăng lạnh lẽo liếc hắn: “Lúc nào đến lượt ngươi khoa bảng đỗ đạt, thì hẵng lên tiếng.” Tạ Duẫn vội vàng chạy biến. Tạ Đông Lăng nhìn ta, giọng ôn hòa: “Lần này ta đi Vân Châu, không biết sẽ ở đó bao lâu. Nếu ngươi luyến tiếc kinh thành, thì không cần đi cùng ta. Ngươi cứ ở lại đây, sau này nếu có nơi tốt hơn thì hãy đi.” Kinh thành đối với ta, chẳng có gì luyến tiếc. Ta vốn không sinh ra ở đây, chỉ là bị bọn buôn người bán đến. Ta muốn đi theo Tạ đại nhân. Nhưng… Ta dò xét vẻ mặt hắn. Ta là người của Tạ phủ, đáng lẽ phải đi theo mới đúng. Tại sao hắn còn phải hỏi? Chẳng lẽ vì đường xa, thêm một người là thêm chi phí? Hay là vì ta ngu dốt, sợ ta gây chuyện, làm hắn mất mặt? Ta cố nặn ra nụ cười: “Đại nhân, ta—” Ta vốn định nói, ta chẳng biết làm gì, sẽ không làm phiền đến đại nhân. Nhưng đến bên môi, lại không sao nói ra được. “Ta muốn theo đại nhân cùng đến Vân Châu.” Ta cúi đầu. “Nếu thêm một người phải tốn kém, vậy không cần phát cho ta tiền tháng. Ta biết mình vụng về, nhưng ta nhất định sẽ không nói bậy, không gây phiền phức… Đại nhân, có thể mang ta theo được không?” Ta đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối. Ngẩng đầu lên, lấy hết dũng khí. Nhưng ta lại thấy được vẻ ngạc nhiên trong mắt Tạ Đông Lăng. “Tại sao ngươi lại nghĩ vậy?” Hắn dở khóc dở cười. “Đương nhiên ta muốn mang ngươi theo. Đến đó rồi, rất nhiều việc trong nhà còn phải trông cậy Xuân Dung quản lý—Tạ gia tuy không phải giàu đến mức dầu mỡ chảy ra, nhưng nuôi thêm một mình ngươi thì dư sức.” Ta ngượng ngùng cười. Những ngày quản sổ sách, quả thực là “không làm chủ thì không biết gạo muối đắt”, một đồng tiền cũng phải bẻ làm đôi. Đến mức thấy người bán bánh bao ở chợ, trong đầu ta cũng tự động tính ra giá bột, giá nhân, tiền công của tiểu nhị, và một mẻ bánh bao có thể lãi được bao nhiêu. 12. Người hầu trong Tạ gia, cộng lại chỉ có bảy người. Hai người lo chuyện cơm nước, hai người quét dọn, một người giữ cửa, còn lại hai người làm việc lặt vặt. Tạ Đông Lăng nói cho hay rằng không muốn dưỡng Tạ Duẫn thành kẻ ăn chơi phóng đãng. Ta biết là vì hắn bận rộn công vụ, nhiều việc đều bị giản lược. Ta đem chuyện đi Vân Châu nói cho bọn họ biết, mấy người thường ngày lười nhác kia nhất thời nhìn nhau ngẩn ngơ. Cuối cùng tất cả đều quyết định ở lại kinh thành. Tạ Đông Lăng bận rộn bàn giao công vụ, ta thì bận rộn thu xếp hành trang. Tạ Duẫn vui mừng không thôi, cứ chạy tới chạy lui theo ta. “Xuân Dung tỷ, ta muốn đi mua thêm ít túi thơm chống muỗi treo trên xe ngựa.” Ta đang đau đầu với đống sổ sách của Tạ Đông Lăng, tiện tay nhét cho hắn ít bạc: “Đi mua đi.” Tạ Duẫn kéo ta: “Xuân Dung tỷ, tỷ cùng ta đi đi, mấy hôm nay tỷ đều chưa ra ngoài mà!” Ta do dự một chút: “Được thôi.” Trong cửa hàng hương liệu, Tạ Duẫn nhanh chóng bị những túi thơm đủ màu sắc hoa lệ hấp dẫn, quên luôn mục đích ban đầu. Ta tựa vào thân cây bên bờ sông, coi như tranh thủ được chút nhàn rỗi. Bên bờ sông có một bóng dáng quen thuộc. Ta nhìn kỹ, đúng là Lưu Hành. Bên cạnh hắn dường như là Tống tam tiểu thư. Tống tiểu thư hất tay hắn ra đi thẳng, trông vô cùng tức giận. Trong lòng ta thầm mắng, mặt dày vô sỉ, không biết xấu hổ. Còn dám quấn lấy Tống tiểu thư nữa chứ. Họ đang đi về phía ta. Ta nghiêng người, núp sau thân cây. Tống tiểu thư đi rất nhanh, Lưu Hành phải chạy theo mới kịp. Chẳng mấy chốc đã đến chỗ ta đang ẩn thân. Tống tiểu thư nhìn thấy ta, sắc mặt xanh mét: “Lưu Hành, ngươi nói hay lắm, thật ra hôm nay đến đây là để gặp nàng ta đúng không!” Lưu Hành thấy ta, kinh ngạc há miệng. Ta chỉ vào cửa hàng, giải thích: “Tam tiểu thư, ta là đi cùng Tạ thiếu gia ra ngoài mua đồ.” Tống tam tiểu thư không tin, hừ lạnh một tiếng rồi định bỏ đi. Lưu Hành lại không nhúc nhích. Hắn cố ý cất cao giọng: “Xuân Dung, ta cưới nàng làm nương tử! Luận về dung mạo, nàng tuy kém Mẫu Đơn cô nương một chút, nhưng hơn hẳn Tống Cẩn!” Mặt Tống tiểu thư tức đến méo xệch, quay đầu mắng: “Ngươi quá đáng lắm rồi!” Nàng là thiên kim nhà gia đình thư hương. Làm sao mắng lại được kẻ mặt dày như Lưu Hành? Lưu Hành nhìn ta, trên mặt mang nụ cười trêu chọc: “Xuân Dung, ta không cưới nàng ta nữa, nàng theo ta về đi, làm thiếu phu nhân của Lưu gia!” Ta đưa tay ra. Lưu Hành mừng rỡ, vội vàng đưa tay định nắm lấy. Ta nhét vào tay hắn một thứ. Là miếng ngọc bội hắn đưa ta khi rời Tạ phủ, bảo ta cầm nó đến Lưu gia tìm hắn. “Dùng không được, trả lại ngươi.” Ta nói, “Ta vĩnh viễn sẽ không tìm ngươi.” Vẻ mặt Lưu Hành khựng lại. Ta rút tay về, mỉm cười với Tống tam tiểu thư: “Tam tiểu thư, ra ngoài mà không mang nha hoàn theo sao?” Nàng đỏ mặt, nước mắt trực trào: “Tiểu Yến bị gã sai vặt bên cạnh Lưu Hành quấn lấy rồi!” “Không sao, ta đưa tiểu thư về.” Ta kéo Tống tiểu thư quay người rời đi. Lưu Hành định đuổi theo, nhưng bị Tạ Duẫn chặn lại. Tiếng hắn giận dữ vang lên: “Thứ mà bản thiếu gia không cần, các ngươi lại coi như bảo bối mà thờ!” Tạ Duẫn cũng không chịu thua: “Ngươi thích hay không mặc kệ! Xuân Dung tỷ còn chẳng thèm nhìn ngươi ấy!” Tống tiểu thư nhẫn nhịn mãi, rốt cuộc vẫn rơi nước mắt. Ta nghiêng người che cho nàng, tránh bị người ngoài nhìn thấy: “Mấy ngày trước, sau khi ta rời Lưu gia, gặp được Thu Nguyệt – một nha hoàn khác của Lưu Hành. Nàng ấy nói với ta, thiếu gia là vì thích ta nên mới thường trêu chọc ta, chứ không thật sự chán ghét. Nếu thật sự ghét, sớm đã đuổi ta đi rồi.” Tống tiểu thư nhìn ta, không hiểu sao ta lại nói những lời này. “Bọn họ đều nói, được thiếu gia liếc mắt nhìn một cái là phúc phận của ta. Nhưng ta không cho là vậy. Ta chưa từng làm sai điều gì, phải chịu bao lời châm chọc vô cớ—nhưng ta biết rõ, là hắn không tốt, chứ không phải ta không tốt.” Ta đưa cho Tống tiểu thư một chiếc khăn tay sạch sẽ. “Tam tiểu thư, Lưu Hành tự phụ kiêu căng, hắn dây dưa vô lễ với tiểu thư, là hắn không tốt, chứ không phải tiểu thư không tốt. Xin đừng để hắn làm rối lòng mình.”