Ta thu dọn hành lý, mang theo bức thư tiến cử do sơn trưởng của Quan Hạc Thư Viện viết cho ta. Sơn trưởng mỉm cười nói: "Ngày xưa có mẹ Mạnh, nay có mẹ Kiều." A Hổ vừa khóc vừa quỳ xuống, dập đầu ba cái vang dội: "Mẹ đã tái tạo cuộc đời con. Nếu không có mẹ, A Hổ đã sớm mục nát trong bùn lầy rồi." Hôm khởi hành, mưa cuối thu rả rích, dai dẳng không ngừng. Người lái thuyền đứng bên bờ, giọng sang sảng: "Có ai đi Túc Thành nữa không?" Mạnh Hạc Thư là người cuối cùng biết ta sẽ đi. Hắn dẫn Bách nhi vội vàng đến bến thuyền, nhưng con thuyền dường như cố tình trêu ngươi hắn. Khi mọi người trong thư viện đến tiễn biệt ta, thuyền vẫn neo lại. Nhưng đúng lúc hắn tới, thuyền lại nhẹ nhàng rời bến. Một dòng nước ngăn cách, nhưng tựa như trời cao đất rộng không thể vượt qua. Hắn không đuổi kịp, chỉ đứng xa xa gọi ta: "A Kiều——" Ta không biết có gì để nói với họ, đang lưỡng lự. Người lái thuyền dường như nhận ra sự do dự của ta, nhấc mũ rơm che mưa lên, để lộ một gương mặt quen thuộc: "A Kiều nương tử, đã lên thuyền thì đừng nhìn lại đường cũ, chỉ hỏi về con đường phía trước." Ta hiểu ý sâu xa trong lời nói ấy, mỉm cười nhẹ nhõm, rồi hỏi: "Ta và đứa trẻ này, hai lượng bạc có đủ để đến Túc Thành không?" "Nương tử nói đùa, đến Túc Thành còn thừa ấy chứ!" Lần đầu gặp A Kiều là ở trong tửu lâu. Khi ấy, một vị khách vô lại giữ chặt nàng không cho đi, một mực nói rằng sau khi ăn món nàng nấu, hắn thấy khó chịu khắp người. Hắn đòi nàng phải cùng hắn uống một vò rượu, mới chịu thả nàng đi. Chưởng quầy cũng không bênh vực nàng, ngược lại còn đẩy nàng về phía hắn: "Uống chút rượu là êm chuyện, khóc lóc làm gì?" Ngọc Chương cũng đã ăn món nàng nấu, ta rất lo lắng. Ta dùng ngân châm thử độc cho vị khách vô lại kia, lại bắt mạch hắn. Hắn không chịu thừa nhận, ta liền thì thầm đe dọa: "Bây giờ không sao, nhưng nếu cây kim này lệch đi một chút, thì chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu." Thêm vào đó, Lục Diễn đứng bên không nói một lời, chỉ lặng lẽ lau chuôi đao của mình. Vị khách vô lại biết điều, hậm hực bỏ đi. "Không sao rồi, cô nương." Lục Diễn vươn tay về phía A Kiều, lúc ấy đang trốn dưới bàn, nói: "Đừng sợ." Ngọc Chương vỗ tay tán thưởng, ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn Lục Diễn: "Lục Diễn ca ca thật lợi hại, chỉ một chút đã khiến hắn sợ chạy mất!" Trong lòng ta bỗng thấy cay đắng. Luôn luôn là như vậy, bất kể ta làm gì, trong mắt Ngọc Chương, Lục Diễn mới là đại anh hùng. Chúng ta lớn lên bên nhau, nhưng Lục Diễn luôn là người xuất sắc nhất trong đám đông. Tài võ, học vấn, ta đều không sánh được hắn, nên ánh mắt của Ngọc Chương chưa bao giờ dừng lại nơi ta. Chỉ có y thuật, là gia truyền, Lục Diễn không hơn được ta. Nhưng khi ấy, A Kiều không nhìn Lục Diễn, mà quay đầu, đôi mắt đẫm lệ hướng về ta: "... Cảm ơn huynh." Đó là lần đầu tiên, khi có Lục Diễn ở đó, ta vẫn được người khác chú ý. Từ đó, ta và A Kiều quen biết. Dù ta làm gì, trong mắt Ngọc Chương vẫn chỉ có Lục Diễn. Nhưng không cần ta làm gì, trong mắt A Kiều, luôn chỉ có ta. Vì vậy, những khi ta thất vọng, chán chường, ta đều muốn tìm đến A Kiều. Nhưng A Kiều không biết rằng ta thích Ngọc Chương, nàng nghĩ rằng ta đến là để thăm nàng. Ở bên A Kiều, nếu có món ngon, mọi nỗi buồn đều không còn quan trọng: "Tâm trạng không tốt à? Vậy ăn chút lê hoa bạch với cá nhỏ chiên giòn nhé?" Vị êm dịu của lê hoa bạch trôi qua cổ họng, ta không nỡ tiếp tục dối nàng. Ta đến tìm nàng, vì Ngọc Chương sắp gả cho Lục Diễn, lòng ta đau khổ: "A Kiều, mỗi lần ta đều tìm nàng khi ta buồn, nàng có ghét ta không?" A Kiều cắn giòn tan một miếng cá khô, nghiêng đầu lắc nhẹ, như lẽ đương nhiên: "Huynh nhớ đến ta khi buồn, chứng tỏ huynh rất dựa dẫm vào ta. "Ta luôn cô độc, chưa từng có ai đến nói chuyện với ta. Huynh đến, ta rất vui. "Hơn nữa, có Mạnh thần y ở đây, bọn họ cũng không dám bắt nạt ta nữa." Nghe thấy sự tin tưởng của A Kiều dành cho mình, trong lòng ta bỗng dưng xao động. Có lẽ do lê hoa bạch quá mạnh, có lẽ ánh trăng đêm ấy quá đẹp. Có lẽ chỉ vì muốn đối đầu với Ngọc Chương, hoặc có lẽ ta thực sự động lòng với nàng trong khoảnh khắc ấy. Ta buột miệng nói: "Vậy nàng có muốn gả cho ta không?" Ánh trăng chiếu xuống, khiến khuôn mặt A Kiều đỏ bừng trong thoáng chốc. Nàng kinh ngạc đến nỗi quên cả cắn đứt miếng cá khô, chỉ vội vàng gật đầu.   Đêm tân hôn, A Kiều nói với ta. Nàng vốn định tỏ ra điềm đạm, nói muốn suy nghĩ thêm, nhưng lại sợ ta đau lòng nên gật đầu ngay lập tức.   Đêm ấy, dưới ánh nến lung linh, nàng đội mũ phượng, cười dịu dàng nhìn ta: "Trước đây chưởng quầy tửu lâu nói muốn giữ ta lại, phải suy nghĩ đã. "Hắn suy nghĩ ba ngày, ta đau khổ ba ngày, đứng ngồi không yên, sợ rằng hắn không muốn ta. "Suy nghĩ sẽ khiến người khác khó chịu, A Kiều không muốn huynh khó chịu." A Kiều đã dâng cả trái tim nàng cho ta. Nhưng ta thì không. Nàng muốn trồng rau trồng dưa trong sân, còn ta muốn giữ lại chút ký ức về Ngọc Chương. Ngọc Chương thích nhất là mai trắng đứng trong tuyết, ta muốn trồng vài cây bên ngoài thư phòng. Nhìn thấy hoa mai là nhớ tới nàng, và sau này khi nàng đến chơi, cũng sẽ biết lòng ta vẫn luôn có nàng. A Kiều không hay biết, nghe ta nói muốn trồng mai, nàng ngẩn ra, rồi nhanh chóng cười tươi: "Mai đẹp mà, mai cũng tốt, có thể hái về pha trà." Nàng hớn hở đi chọn hồng mai. Người ta hỏi vì sao không mua cây dưa mà lại mua mai, nàng cười, mắt tràn đầy kiêu hãnh: "Tất nhiên là để cùng tướng công thưởng mai ngắm tuyết chứ!" Khi ấy nàng đang mang thai Bách nhi, bụng đã lớn, vẫn nâng niu quan sát người ta trồng cây mai, sợ làm cây bị tổn thương. Nhìn nàng vui vẻ, ta chợt thấy mình thật tàn nhẫn. Không biết ai nói với nàng rằng Ngọc Chương thích nhất là mai. Khi ta trở về nhà, nàng đã ngồi bên ngoài thư phòng, đợi rất lâu. Nàng không khóc cũng không làm ầm lên, chỉ nhìn ta, ánh mắt đầy van nài: "… Là huynh thích đúng không?" Ta không giỏi nói dối, sự im lặng của ta như cứa sâu vào trái tim nàng. Nàng không gọi người nhổ những cây mai đi. Chỉ là, nàng không bao giờ bước chân vào thư phòng của ta nữa.   Bách nhi là đứa trẻ nghịch ngợm. Khi sinh nó, do ngôi thai không đúng, A Kiều phải chịu đau suốt một ngày một đêm mới sinh hạ được. Từ khi có Bách nhi, mối quan hệ giữa chúng ta đã dịu đi rất nhiều qua những năm tháng. Nhưng rồi Ngọc Chương lại đến. Lục Diễn khiến nàng ấy chịu nhiều ấm ức. Ta bận rộn dỗ dành Ngọc Chương, không hề nhìn thấy ánh mắt A Kiều dần dần trở nên u ám. Cũng không biết rằng, nàng luôn kén chọn đồ ăn, phải làm sao mới nuốt nổi bát mì trường thọ chan nước mắt ấy. Tối hôm đó, Ngọc Chương nói thèm cá đao, nhưng ta lại nói với A Kiều rằng ta muốn ăn. Sáng hôm A Kiều ra ngoài, trời u ám, như báo hiệu sắp có mưa. Khi mưa đổ xuống như trút, ta lưỡng lự không biết có nên mang ô cho nàng hay không. Thôi vậy, mưa lớn chẳng bao giờ kéo dài, có lẽ rất nhanh sẽ tạnh. Nàng chỉ cần đợi thêm chút nữa là được. Nhưng đến khi Bách nhi khóc nháo nói đói bụng, đến khi trời tối đen, A Kiều vẫn chưa trở về. Ngày thứ hai, rồi ngày thứ ba, Bách nhi gào khóc đòi mẹ, ta cũng sắp phát điên. Ta ra phố dò hỏi, người từng gặp nàng nói: "Nương tử A Kiều hôm ấy mang theo một chiếc giỏ nhỏ, vẫn còn cài cây trâm ngọc đậu kia, trông chẳng giống người chuẩn bị đi xa. "Ngài với nương tử A Kiều cãi nhau à? Một nương tử tốt như thế, Mạnh đại phu phải dỗ dành cho tốt nhé." Đến ngày thứ bảy, một lái thuyền nói từng gặp nàng, nàng đi về hướng Túc Thành. Ta không biết tại sao A Kiều lại đến Túc Thành. Cũng không hiểu vì sao gã lái thuyền ấy lại lừa ta. Ở tửu lâu Túc Thành, những người lữ hành nhắc đến một nương tử trong thư viện nấu ăn rất ngon: "Nói ra thì nàng ấy thật đáng thương, bị người ta ức hiếp, cũng không có ai giúp đỡ, chỉ biết ngồi khóc trước cửa. "May mà Hứa Thường quân tìm được, nếu không nàng ấy đã phải cầm cây trâm rồi." Nghe nói nàng bị ức hiếp, lòng ta quặn thắt, đau đến không chịu nổi. Cảm giác đau lòng này hoàn toàn khác với ngày Ngọc Chương khóc tìm đến ta. Khi đến Quan Hạc Thư Viện, ta thấy một bóng dáng đang phơi quần áo trong sân. Gió thổi tung những bộ quần áo, như cánh buồm trên mặt nước, lay động chập chờn. Niềm vui sướng khi mất đi rồi tìm lại khiến ta nghẹn ngào. Khi nàng nhìn thấy ta, thoáng sửng sốt, theo phản xạ lùi lại một bước. Rồi nàng cẩn thận nhìn ra sau lưng ta: "Huynh đến đây, có phải vì cô nương Ngọc Chương cũng ở đây không?" Ta không thể trách nàng đề phòng, là ta đã làm nàng tổn thương quá nhiều. "Sau này sẽ không còn nữa, chỉ còn ba người chúng ta..." Nhưng nàng không cần ta, cũng không cần Bách nhi.   Giờ nghĩ lại, ta nhận ra trong bảy năm qua, ta chưa từng nghĩ đến việc che mưa cho A Kiều. Vì thế, nàng mới học được cách tự mang ô cho mình. Suy cho cùng, kiểu tình cảm luôn lo được lo mất như thế này, quá mệt mỏi. Ngay cả dưới ánh nắng xuân ấm áp, cũng phải dè chừng một cơn mưa rào bất chợt kéo đến. Tin nàng muốn rời đi, nàng nói với tất cả mọi người, chỉ giấu ta và Bách nhi. Lại một lần nữa, ta đến muộn, không kịp nắm lấy vạt áo nàng. "Ta sẽ cùng Bách nhi đến Túc Thành tìm nàng—— "Ta sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho nàng——" Mưa thu rả rích, bóng người khuất xa. Nỗi hối hận muộn màng này kéo dài suốt bảy năm, không biết liệu nàng có thể nghe thấy. Ngoại truyện của A Hổ Ngày hôm đó trên núi, ta vốn định ăn no bụng rồi tìm một nơi yên tĩnh để chết. Nhưng mẹ lại bất ngờ vỗ nhẹ vào lưng ta. Ta cảnh giác nhìn, nghĩ rằng lần này lại có ai đó muốn đổ vạ lên đầu ta nữa. Từ trước đến nay vẫn luôn như vậy, nhà nào có con nghịch ngợm ngã đau, hay trông không cẩn thận để gà vịt đi lạc, sợ bị người lớn mắng thì đều đổ lỗi cho ta. Triệu Nhị Đản làm mất con vịt, cũng nói là do ta. Hắn trốn trong lòng cha mẹ, không dám nhìn ta, giả vờ oan ức khóc lóc. Phi! Tại sao phải nói dối? Cha mẹ ngươi cùng lắm cũng chỉ mắng ngươi vài câu, đâu có bỏ rơi ngươi. Ta ngẩng đầu, cứng giọng nói: "A Hổ không làm thì không nhận." Cha mẹ Nhị Đản liền giơ gậy dọa ta, hoặc thả chó nhà ra đuổi theo ta: "Thằng hoang không cha không mẹ!" "Con chó ghẻ không ai quản!" Bị chó rượt, ta lăn lộn rồi ngã xuống bùn hôi. Tối đến, ta lê lết đến góc sân nhà Nhị Đản, định đẩy đổ giàn dưa nhà hắn. Nhưng lại nghe tiếng hắn sụt sịt nhận sai. Cha hắn đánh hắn một trận, Nhị Đản mới thừa nhận rằng vừa rồi hắn đã nói dối, không phải ta cướp mất con vịt của hắn. Chỉ vì sợ người khác nói Nhị Đản là kẻ hay nói dối, cha mẹ hắn không dám vạch trần sự thật trước mặt mọi người. Thà để sai thành đúng, chỉ cần mắng ta một trận là xong.