18. Thuốc của Lận thái y cuối cùng cũng đã uống hết. Ngoài việc ăn khỏe và hay buồn ngủ ra, ta chẳng thấy có gì bất thường. Vậy nên, ta lập tức lên kế hoạch bỏ trốn. Không chạy thì chẳng lẽ ngồi chờ chết sao? Ánh mắt của Phí Tự khi nói thích tiểu thái giám hôm đó khiến lòng ta lạnh buốt như băng. Không ngờ Phí Tự lại có sở thích Long Dương! Chẳng trách người ta đồn rằng, những cô nương được đưa vào Đốc Chủ phủ không sống nổi qua đêm. Chẳng trách sau cái đêm ta và Phí Tự lăn lộn bên nhau, hắn lại bắt ta tìm ra người kia, nói muốn đích thân dạy nàng ta cách viết chữ "chết"! Đây đâu phải là chiều theo sở thích, mà là đụng chạm vào nghịch lân của hắn! Ta không chỉ là nữ cải nam trang, mà còn… ngủ với Phí Tự. Chẳng khác nào đang nhảy múa trên nghịch lân của hắn! Dù nghĩ thế nào, cũng không thể thoát khỏi cái chết. Lúc này chưa bị phát hiện, dĩ nhiên phải nhanh chóng bỏ trốn! Nhưng ta quên mất, Đốc Chủ phủ đâu chỉ có Phí Tự, mà còn có bốn đại hộ pháp. Ta vừa vác bọc nhỏ leo lên tường, liền đối mặt ngay với Thọ công công. "Nửa đêm canh ba, không ngủ mà định đi đâu?" "Xem cảnh đêm thôi mà." Thọ công công, kẻ chỉ thích động thủ chứ chẳng thích đôi co, không thèm lãng phí lời với ta. Chỉ mấy động tác đơn giản đã lôi ta đến trước mặt Phúc công công. May là… không phải trước mặt Phí Tự! Giữa đêm canh ba, trời tối đen như mực, gió lạnh thổi vù vù. Phúc công công lại đang… pha trà. Thôi được rồi, sở thích của hắn vốn đã kỳ quặc, nửa đêm uống trà cũng chẳng lạ gì. Chỉ là hai kẻ bên cạnh vừa ngáp vừa ăn hạt dưa, hiện diện rõ ràng đến mức ta chẳng thể giả vờ không thấy. "Chào các vị công công, đêm tốt lành?" Phúc công công khẽ gật đầu, đưa cho ta một chén trà—lại còn là trà táo đỏ kỷ tử. "Nói đi." Thái giám… lại thích uống thứ trà này sao? Nhưng, biết nói gì bây giờ? Chẳng lẽ nói rằng Phí Tự là thái giám giả nhưng lại thích thái giám thật? Hay là bảo ta đã ngủ với Phí Tự, giờ lại đang bỏ trốn sau khi phá thai? Cảm giác nói thế nào cũng chỉ chuốc lấy cái chết. "Ta mơ thấy mẹ, định về thắp nén nhang cho bà." "Thì ra là vậy." "Là điều tốt." "Rất hiếu thuận!" "Không định mời Đốc Chủ đi cùng sao?"   19. Khác hẳn với sự hoảng loạn của ta, Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ công công đều bình tĩnh vô cùng—người sau còn điềm nhiên hơn người trước. Những lời họ thốt ra lại càng khiến ta lạnh sống lưng. "Ngươi định chơi xong rồi bỏ sao?" "Không hay đâu, dù gì cũng đã ngủ rồi mà!" Hồn vía ta bay sạch, chỉ còn biết bấu víu vào tia hy vọng mong manh cuối cùng. "Ta… ta và Đốc Chủ đều là nam… chuyện này… trái luân thường đạo lý…" Lời vừa dứt, mấy kẻ đang hăng hái tám chuyện lập tức mất hứng, quăng hạt dưa, tản ra bốn phía. "Giải tán thôi, chẳng còn gì thú vị nữa." "Đốc Chủ còn chưa vạch trần, đúng là chủ tử chưa vội, thái giám đã sốt ruột!" Chỉ có Thọ công công là chưa rời đi, chắc sợ ta lại bỏ trốn, liền theo sát từng bước đưa ta về tận Thương Lam viện rồi mới rời đi. Không ngờ, trong phòng của Phí Tự vẫn còn sáng đèn, không biết là hắn chưa ngủ hay đã dậy từ lâu. Ta vội lén lút quay về phòng mình, nhưng vừa mở cửa đã bị bắt tại trận—hắn đang ngồi trên giường, nhìn ta chằm chằm. "Không chạy nữa à?" Ta lắc đầu. Không phải không muốn—mà là không thể chạy được. Nhưng dù sao, ta cũng muốn tranh thủ giành lấy chút cơ hội sống cho mình. "Đốc Chủ, ta thực sự là nam nhân." Phí Tự thở dài: "Ngươi nói phải thì cứ cho là vậy đi." Hắn kéo mạnh ta vào lòng, môi kề sát, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Vậy thì… để bổn tọa đoạn tụ với ngươi." Ba tháng xa cách, ta lại cùng Phí Tự lăn lộn thêm một lần nữa. Ta không say, hắn cũng hoàn toàn tỉnh táo. Cho đến khi mưa tạnh mây tan, ta vẫn chẳng hiểu nổi sao mọi chuyện lại đi đến bước này. Bàn tay của Phí Tự vẫn mơn trớn trên eo ta, khiến ta có chút ngượng ngùng. Dạo gần đây ta mập lên không ít, mà toàn là mỡ đọng ở eo. "Đốc Chủ, đừng sờ eo ta nữa." "Tại sao?" "Ta… hình như… béo lên rồi." Bàn tay hắn dừng lại. Một lúc sau, ta lờ mờ nghe thấy một câu thì thầm khe khẽ: "…Ngay cả mang thai cũng không muốn thừa nhận sao?" Trước khi chìm vào giấc ngủ, ta mơ hồ hừ nhẹ hai tiếng, trong lòng thầm nghĩ: Không có thai đâu! Ta đã uống thuốc phá rồi mà! Bảy thang liền đấy!   20. Từ đêm đó trở đi, ta bị ép phải dọn vào sống chung với Phí Tự. Tất nhiên, là bị hắn cưỡng ép. Hơn nữa, hắn cứ như thể mù mắt, hoàn toàn làm ngơ trước những sơ hở rõ mồn một của ta. Cảm giác đó thực sự không dễ chịu chút nào. Thế nhưng, càng nói dối nhiều, thời gian kéo dài càng lâu, ta lại càng không biết phải mở lời ra sao. Ban ngày luôn thấp thỏm bất an, ban đêm lại trằn trọc nhiều mộng mị. Vài ngày sau, ta lại gặp Lận thái y. "Thai tượng ổn định, đại nhân không cần lo lắng." Cái gì cơ? Ta đã uống hết bảy thang thuốc phá thai của ông, giờ lại dám nói thai tượng ổn định? Còn dám nói ngay trước mặt Phí Tự nữa chứ? Phí Tự khoác vai ta, ngăn ta đang vùng vẫy như muốn liều mạng, rồi quay sang cảm ơn Lận thái y: "Đa tạ thái y, bổn tọa sẽ trọng thưởng." Lận thái y cười tươi rói bỏ đi, chẳng thèm để tâm đến sống chết của ta. Ta chỉ còn cách quỳ phịch xuống đất, cầu xin một đường sống cho mình. "Đốc Chủ đại nhân, xin tha mạng! Nô tài thật sự không cố ý che giấu! Nô tài chỉ là nữ cải nam trang, giả làm thái giám để báo thù, tuyệt không dám có ý đồ gì với Đốc Chủ!" "Nô tài thực sự không nên tự tiện mang thai, nhưng nô tài đã uống thuốc phá rồi, tuyệt đối không có ý định dùng đứa nhỏ để trèo cao! Xin Đốc Chủ minh xét!" Thế nhưng càng van xin, sắc mặt của Phí Tự càng trở nên khó coi. "Ha, thì ra là bổn tọa không xứng." "Không, không không! Xứng chứ! Cực kỳ xứng!" "Chỉ là nô tài thân là nữ nhi, không đủ phúc phận để nhận lấy sự sủng ái của Đốc Chủ. Chỉ mong Đốc Chủ nể tình nô tài đã hết lòng hầu hạ…" Đôi mắt phượng của Phí Tự bỗng lạnh băng, khóe môi nhếch lên đầy vẻ quỷ dị. "Bổn tọa kém cỏi, xin hỏi Tiền công công, câu 'thân là nữ nhi, không đủ phúc phận nhận sự sủng ái của Đốc Chủ' là có ý gì?" Chuyện đã đến nước này, giơ đầu hay rụt đầu cũng chỉ là một đao. Ta cắn răng, quyết định khai sạch, không giữ lại gì. "Tiền Đại Phú từng nói với thê hắn rằng, ngài chìm đắm trong sắc dục nhưng lại tàn nhẫn vô tình, bất cứ cô nương nào rơi vào tay ngài đều không qua nổi một đêm…" Phí Tự bật cười, cười đến mức đầy sát khí. "Ngươi cũng tin thật?" Dù sao thì… "Trong Đốc Chủ phủ quả thật chẳng có cô nương nào sống sót…"   21. Phí Tự đã giận thật rồi. Hắn vẫn ăn cùng ta, ngủ cùng ta, chưa từng nói nặng lời lấy một câu. Nhưng ta biết, hắn thật sự tức giận. Nghĩ đi nghĩ lại, ta đành tìm đến Hỉ công công xin một kế sách. Cằn nhằn suốt cả buổi chiều, cuối cùng cũng chỉ nhận về một bộ kim chỉ. Ông ta nói, các nương nương trong cung khi muốn được sủng ái đều làm thế. Nhưng ta đâu phải để cầu sủng ái. Ta cũng chẳng có được bản lĩnh như các nương nương kia. Cả đêm thức trắng, thế mà số mũi kim trên cái túi thơm còn không bằng số lỗ thủng trên tay ta. Bị Phí Tự bắt gặp, hắn lạnh mặt ném hết đồ đạc của ta đi. Sáng hôm sau, hắn giao ta thẳng cho Lộc công công. "Đưa đến trang viện đi." Lòng ta lạnh buốt, trong phút chốc lại thấy có chút không nỡ rời xa. Dù vậy, ta vẫn dập đầu thật thành kính, chỉ để nói một câu: "Đốc Chủ bảo trọng." Phí Tự phất tay áo bỏ đi, không hề quay đầu lại. Trên xe ngựa, ta khóc đến thảm thương, trong khi Lộc công công vừa gẩy bàn tính vừa an ủi: "Được rồi, được rồi, biết ngươi luyến tiếc Đốc Chủ. Nhanh thôi, sẽ được quay về." Làm sao có thể quay về? Phí Tự đã không muốn gặp ta nữa. Nếu không, sao lại đẩy ta đi xa đến vậy? Xe ngựa chạy hơn một canh giờ mới đến nơi. Đi xa thêm chút nữa là ra khỏi kinh thành rồi. Trang viện rất rộng, sắp xếp đâu ra đấy, gọn gàng ngăn nắp. Lộc công công dẫn ta đến một sân nhỏ yên tĩnh, bên trong toàn là nữ nhân. Người thì dệt vải, kẻ thêu thùa, ai nấy đều chăm chỉ bận rộn. Chẳng lẽ đây sẽ là nơi ta sống nốt quãng đời còn lại? "Lộc công công, ta sẽ sống ở đây sao?" "Sống? Hay là ngươi thử nhìn kỹ lại đi?" Ta đành quan sát lần nữa, lần này mới phát hiện vài cô nương ở đây nhan sắc không tầm thường. Một cô nương đang thêu phượng xuyên mẫu đơn nhìn thấy chúng ta, liền đứng dậy hành lễ: "Tham kiến hai vị đại nhân." "Cô nương khách khí rồi, ở đây quen chưa?" "Quen rồi, tốt vô cùng! Tạ ơn Đốc Chủ đã ban cho cơ hội sống lại lần nữa!" Lòng ta khẽ chấn động, chẳng lẽ đây là... Lộc công công gật đầu: "Mấy cô nương xinh đẹp kia chính là những người từng được đưa vào Đốc Chủ phủ. Nếu bị trả về thì cũng chỉ có con đường chết, nên Đốc Chủ đưa họ đến đây học lấy một nghề mưu sinh." Thì ra là vậy. Rời khỏi xưởng thêu, Lộc công công lại dẫn ta đi dạo quanh trang viện. "Trang viện còn nuôi dưỡng những đứa trẻ mồ côi mà Đốc Chủ thu nhận. Có thầy dạy học chữ, học lễ nghĩa, nhưng cũng phải ra đồng làm việc, không được ăn không ngồi rồi." Ta thực lòng tán thưởng: "Thế này đã tốt lắm rồi!" Ít nhất còn tốt hơn rất nhiều so với tuổi thơ của ta.   22. Trên đường trở về Đốc Chủ phủ, ta lại nghe được một chuyện mới lạ. Sau khi tán gia bại sản, Tiền Đại Phú lại dính phải tật mê cờ bạc. Không chỉ thua sạch chút tài sản còn lại, hắn thậm chí còn vứt luôn cả bản thân vào trò đỏ đen ấy. Giờ đây, hắn đã phải treo biển tiếp khách tại một quán tiểu quan. Một chuyện khiến người ta hả hê như vậy, chắc chắn là do Phí Tự ra tay! Ta liền nhờ Lộc công công ghé qua quán tiểu quan một vòng, tìm mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ đến "ủng hộ" Tiền Đại Phú. Dặn kỹ phải "chăm sóc" hắn thật tốt, đừng có vì hắn già nua tàn tạ mà chê bai bỏ mặc. Xem đủ trò vui, lúc quay lại Đốc Chủ phủ thì trời đã tối. Dưới hành lang của Thương Lam viện, một bóng người cao gầy đang đứng đó, dáng vẻ mỏng manh khiến người ta xót xa. "Đốc Chủ, người ta đã đưa về rồi." Lộc công công chỉ hành lễ rồi quay đầu bỏ đi, chẳng thèm quan tâm sống chết của ta. Phí Tự nhìn ta, ánh mắt nhàn nhạt. "Dám quay về rồi?" Ta lấy hết can đảm, nắm lấy vạt áo tím sẫm của hắn, nhẹ nhàng xoa dịu: "Ngài là cha của đứa trẻ, ta không quay về thì còn biết đi đâu?" "Tốt nhất là vậy!" Sau một hồi bị Phí Tự nhào nặn đủ kiểu, cuối cùng giọng điệu của hắn cũng không còn âm u như trước. Hắn ôm ta vào lòng, dịu dàng bàn bạc: "Tiền Đa Đa, chúng ta thành thân đi?" Ta hơi ngượng ngùng, khẽ từ chối: "Không phải… quá nhanh rồi sao?" Phí Tự xoa nhẹ cái bụng đã hơi nhô lên của ta. "Kéo dài thêm, e là sẽ không giấu được nữa." Cũng đúng thật. Ta thở dài: "Y thuật của Lận thái y đúng là không ra gì, uống hết bảy thang thuốc phá thai mà chẳng có chút tác dụng nào!" Phí Tự bật cười khẽ: "Ngươi nghĩ hắn dám kê thuốc phá thai thật cho ngươi sao?" ??? Ta giật mình bật dậy, đè Phí Tự xuống dưới, quên luôn cả kính ngữ. "Ý gì? Nói rõ ràng đi! Còn nữa, ngươi phát hiện ta không phải thái giám thật từ khi nào?" "Đó là thuốc an thai. Thân thể ngươi yếu, nếu không có mấy thang đó, lần trước bị Trưởng công chúa phạt, đừng nói đứa bé, ngay cả ngươi cũng khó mà sống nổi." Phí Tự kéo ta lại gần, từ dưới gối lấy ra một chiếc ngọc bội đeo vào cho ta. "Ta phát hiện vào đêm Giao thừa. Vốn định hôm sau sẽ nói rõ với ngươi, nhưng ngươi lại bỏ chạy, còn giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra. Chẳng lẽ ta khó coi đến vậy sao?" "Thế nên ngươi mới đe dọa ta, còn định dạy ta viết chữ chết... Chờ đã!"   23. Ta bỗng phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng. "Ý ngươi là, đêm đó trước khi hôn ta, ngươi hoàn toàn không biết ta là nữ nhi?" "Thế mà vẫn dám hôn?" "Nếu ta thật sự là thái giám thì sao?" Phí Tự ấn ta xuống khi ta bắt đầu nổi giận, cúi người đặt một nụ hôn nhẹ lên môi ta. "Bổn tọa chẳng phải đã nói rồi sao? Nếu ngươi thật là thái giám, bổn tọa cũng nguyện cùng ngươi đoạn tụ." "Tiền Đa Đa, ta thích ngươi, bất kể thân phận hay giới tính." Lễ cưới của ta và Phí Tự vô cùng đơn giản. Chúng ta chẳng có người thân, cũng chẳng bận tâm đến hình thức cầu kỳ. Nếu không phải vì Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ nhất quyết đòi uống rượu mừng, ta còn định bỏ luôn cả tiệc cưới. Tiết kiệm được đồng nào hay đồng ấy! À phải rồi, Phí Tự đã từ quan, ta lại càng tiếc từng đồng bạc trắng. Tân hoàng một lòng muốn gả Trưởng công chúa cho Phí Tự, nghe tin hắn tự ý thành hôn liền nổi trận lôi đình. Thế nhưng, Phí Tự không nhún nhường nửa bước, lập tức dâng thư từ quan. Nỗi oan của nhà họ Ngôn đã được rửa sạch, hắn từ lâu đã không còn hứng thú với chốn quan trường đầy mưu mô tranh đoạt. Bề ngoài, ta tỏ ra vui mừng hớn hở, nhưng trong lòng lại đầy lo lắng. Liệu hoàng đế có trở mặt không? Phí Tự có gặp nguy hiểm không? Sau này lấy gì nuôi sống gia đình? Chút bạc ta dành dụm liệu trụ được bao lâu? Ta ưu phiền đến mất ăn mất ngủ, chỉ cần có chút động tĩnh liền nghĩ ngay đến chuyện cẩu hoàng đế đang giở trò. Phí Tự nhìn ra tâm sự của ta, nhưng chẳng nói gì. Ngày thứ hai sau khi thành thân, hắn đưa ta đến bến tàu từ sáng sớm. Chúng ta dong buồm xuôi về phương Nam, thẳng tiến Giang Nam. Trên chiếc thuyền xa hoa, Phí Tự tránh mặt Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ, quỳ nửa người trước giường, dâng lên một chiếc hộp đầy tiền riêng. Nhìn từng xấp ngân phiếu và giấy chứng nhận đất đai chất đầy trong hộp, ta nghiêm túc đề nghị: "Hay là, chúng ta đổi tên đi? Để ngươi gọi là Tiền Đa Đa nhé?" Phí Tự đóng hộp lại, đặt nó vào tay ta. "Không cần đổi, của ta chính là của ngươi." Có thai dễ xúc động, ta lập tức òa khóc như mưa. "Sao ngươi lại tốt với ta thế này? Dù ngươi thực sự là đoạn tụ, ta cũng thấy xứng đáng!" -Hoàn- Mỗi lượt theo dõi, yêu thích hay bình luận của bạn chính là động lực quý giá giúp team Sen không ngừng mang đến những bộ truyện hay mỗi ngày. Cảm ơn bạn thật nhiều nhiều vì đã luôn đồng hành và ủng hộ Sen Trắng Nở Muộn! 💖