12. Về đến nhà, bố mẹ tôi tức đến mức phải lôi thuốc hạ huyết áp ra uống. Tôi đi theo sau với tâm trạng nặng nề, trong lòng đầy ân hận, tự trách vì năm xưa mắt mù mới chọn nhầm một người đàn ông như vậy. Chị tôi liếc nhìn điện thoại, khóe môi cong lên: “Cá cắn câu rồi!” Diễn viên chúng tôi thuê — Tiểu Lâm — đã gửi loạt tin nhắn mùi mẫn giữa cô ta và Lộ Viễn Phong. Hai người đã bắt đầu gọi nhau là “bé cưng” các kiểu! Chị tôi dựng cho Tiểu Lâm một thân phận giả cực kỳ hoàn hảo — thiên kim nhà giàu Bắc Kinh, gia sản bạc tỷ, vì mâu thuẫn với gia đình nên một mình tới thành phố này “tự lập”. Mỗi ngày, cô ta lái chiếc Lamborghini của anh rể tôi đi vòng quanh, sống trong biệt thự khu cao cấp nhất thành phố, tiêu tiền như nước. Lộ Viễn Phong bị mùi tiền mê hoặc đến điên đảo, cả người đắm chìm không thoát ra nổi. Từ việc anh ta bớt bám lấy tôi, nói chuyện nhạt nhẽo, tôi cũng ngầm đoán được bảy tám phần — mà như vậy lại khiến tôi thấy nhẹ nhõm hơn. “Lộ Viễn Phong đã đớp mồi rồi. Gần đây hắn đang theo đuổi một dự án, chị đã nhờ Tiểu Lâm vờ giúp hắn ký được hợp đồng. Đợi đến khi hắn hí hửng nhất, anh rể em sẽ tìm cớ từ chối hợp tác, cho hắn một cú đập thẳng mặt.” Vài hôm sau, Lộ Viễn Phong hí hửng báo tin: “Haha! Anh vừa ký được một dự án lớn, tiền thưởng lên tới hai trăm ngàn đó. Em mau nghỉ việc đi, về nhà làm nội trợ toàn thời gian, lo chăm sóc anh!” Tôi mỉm cười đầy ẩn ý: “Viễn Phong, anh giỏi như vậy, hay là lấy luôn hai trăm ngàn đó làm sính lễ đưa em đi?” Sắc mặt anh ta lập tức biến đổi: “Em nói cái gì vậy? Anh đang trong giai đoạn thăng tiến, còn phải chi cho các mối quan hệ nữa chứ…” Tôi cười lạnh — mua túi xách mấy chục ngàn tặng cho Tiểu Lâm thì không tiếc, Còn khi nghe tôi nói có thai, đến một xu tiền sính lễ cũng muốn né. “Vân Hi, đừng giận mà. Sau này anh phát tài rồi, em sẽ chẳng thiệt đâu!” Ừ, phát tài rồi ấy à? Tôi chỉ mong anh sớm được ‘nếm mùi’ thành quả do chính mình gieo trồng. Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh ta, cho đến khi ánh mắt Lộ Viễn Phong bắt đầu lảng tránh vì chột dạ. Anh ta liếc đồng hồ, giọng mất kiên nhẫn: “Anh còn việc phải quay lại công ty xử lý, em tự về đi nhé.” Nói xong, không ngoảnh đầu lại, quay người bỏ đi luôn. Bên phía Tiểu Lâm cũng đã bắt đầu tăng nhiệt. Cô ta hứa hẹn với Lộ Viễn Phong rằng sẽ mang theo hồi môn một khoản tiền mặt mười triệu tệ, hai căn biệt thự ở Bắc Kinh, và còn có thể giúp anh ta mở một công ty thiết kế riêng. Tôi thì cố tình thường xuyên tìm anh ta, nhắn tin gọi điện, còn giả vờ nhõng nhẽo hỏi han như trước kia. Nhưng Lộ Viễn Phong ngày càng tỏ ra chán chường. Tin nhắn của tôi thường xuyên không trả lời, hoặc đôi khi thậm chí biến mất không thấy đâu — hoàn toàn là một bộ mặt khác. Anh ta rốt cuộc cũng lộ nguyên hình — chỉ tiếc là chưa biết mình đang từng bước bước vào một cái bẫy.   13. Lúc thì thờ ơ, lúc thì qua loa cho có, hôm ấy tôi và Lộ Viễn Phong cùng nhau ăn cơm ở bên ngoài, bỗng điện thoại của anh ta đổ chuông. Anh ta vội vàng cầm lấy máy, liếc nhìn tôi một cái rồi bước nhanh về phía góc quán nghe điện. Tôi lập tức nhẹ chân nhẹ tay đi vòng qua bình phong lén theo sau. “Con đang ăn với Vân Hi mà, mẹ.” “Con biết rồi, con sẽ sớm nói rõ với cô ấy. Mẹ yên tâm, bên Linh Linh con sẽ dỗ dành ổn thỏa, không lâu nữa cô ấy sẽ đến nhà mình ra mắt.” “Không đâu, con không làm cô ấy mang thai đâu. Cô ấy nói sẽ giữ lại cho đêm tân hôn cơ.” “Mẹ cứ yên tâm, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát. Thôi, con cúp máy nhé.” Nói xong, Lộ Viễn Phong cảnh giác nhìn quanh, chắc chắn không có ai rồi mới quay trở lại bàn. Tôi nhanh chóng rút lui vào nhà vệ sinh nữ bên cạnh, tránh mặt. Khi tôi quay về bàn, anh ta lập tức chau mày hỏi: “Em vừa đi đâu vậy?” “Đi vệ sinh.” – Tôi đáp nhẹ tênh, mặt không đổi sắc. Sau đó hai đứa không ai nói gì thêm, tiếp tục ăn cơm trong không khí im lặng. Tôi giả vờ vô tư hỏi thử: “Anh tính chọn ngày nào để làm đám cưới vậy?” Anh ta cau mày: “Mẹ anh đang xem, em gấp gì chứ.” – rồi nhìn tôi, giọng thiếu kiên nhẫn: “Rồi sẽ nhanh thôi.” Trong lòng tôi thầm mắng một câu: "Đồ cặn bã." Tiểu Lâm hớn hở kể lại: “Tôi đã gặp cả nhà Lộ Viễn Phong rồi. Tôi hứa sẽ mang theo hồi môn tiền mặt 10 triệu, kèm theo biệt thự với văn phòng cho thuê. Cái bộ mặt tham lam của mẹ anh ta—thật sự còn đỉnh hơn cả phim truyền hình!” “Cả nhà bọn họ bị mấy món hàng fake của tôi mê muội hết rồi—túi xách nhái, rượu giả—nhìn thấy mà mắt sáng rỡ. Tin sái cổ luôn, chắc chẳng mấy chốc sẽ chủ động đề nghị huỷ hôn với cô. Nhưng mẹ con nhà đó cũng độc miệng thật, còn tính toán bắt cô sinh xong đứa bé, rồi mỗi tháng đòi tiền chu cấp nuôi cháu cơ đấy!” Tiểu Lâm thao thao bất tuyệt như súng máy: “Gặp loại người tồi tệ thì nhiều rồi, nhưng tệ kiểu nguyên một gia đình thế này thì đúng là lần đầu. Tôi cảm thấy kỹ năng diễn xuất của mình đã lên một tầm cao mới khi phải xoay quanh cả ổ nhà họ!” Nói xong, cô nàng uống một ngụm nước, ngồi chờ chị tôi giao nhiệm vụ tiếp theo. Chị tôi nghiến răng, tức đến run người: “Tiểu Lâm, em làm rất tốt, nhớ giữ an toàn, bảo vệ bản thân là quan trọng nhất.” Nói rồi, chị rút ra một phong bì dày cộm đưa cho cô ấy: “Vì giao dịch này không tiện chuyển khoản, chị đưa trước 50% tiền công. Khi xong việc hết, chị sẽ thanh toán nốt phần còn lại.” Mắt Tiểu Lâm sáng rỡ, hai tay nhận lấy: “Wow, cảm ơn chị nhiều!” Chị tôi nhướng mày, ánh mắt sắc lạnh: “Nhiệm vụ tiếp theo — dụ họ dốc hết tài sản đi đầu tư, mua mấy gói tài chính sinh lời cao.” Tiểu Lâm giơ tay làm dấu OK: “Rõ, việc nhỏ!”   14. Cuối tuần, Lộ Viễn Phong và Vương Mai hẹn gặp tôi ở một khách sạn. Tôi nhìn tin nhắn trên điện thoại — cuối cùng thì cũng đến lúc rồi. Tôi dẫn chị mình cùng đến phòng riêng đã đặt sẵn. Vương Mai ngồi ở ghế đầu bàn, dáng vẻ ngạo mạn, vừa nhìn thấy chúng tôi đã tỏ rõ sự khinh miệt, mở miệng là: “Tôi có đi xem rồi, gần đây ngày đẹp không nhiều, đợi cô sinh xong đứa nhỏ rồi hẵng cưới.” “Ồ? Trước đó không phải nói là tổ chức sớm sao?” – Chị tôi lạnh giọng hỏi. “Ngày không hợp thì làm sao? Là em gái cô không có phúc, đành phải đợi sinh con xong mới tính tiếp thôi.” Tôi cười lạnh hai tiếng: “Đã vậy thì khỏi cưới cũng được. Tôi không kết hôn nữa.” Lời này đúng như mong đợi của Vương Mai, bà ta mừng rỡ đến nỗi không kịp giấu: “Được, là cô nói đấy nhé! Đừng nói là nhà chúng tôi nuốt lời! Còn nữa, năm vạn tiền sính lễ đã chuyển cho cô, lập tức trả lại, đừng có mà hối hận!” Tôi lập tức mở điện thoại, chuyển khoản trả lại đủ 50.000 tệ, giọng bình thản lạnh tanh: “Tiền đã trả, từ giờ giữa chúng ta sạch sành sanh, đừng có vác mặt tới làm phiền tôi nữa.” Vương Mai thấy kế hoạch trót lọt, cười toe toét như trúng số: “Cô tưởng có ai ham cái loại đàn bà rách nát như cô chắc? Sinh xong đứa con, nếu là con trai thì tôi sẽ để nó mang họ Lộ.” Tôi liếc Lộ Viễn Phong một cái, ánh mắt lạnh đến băng người: “Đồ cặn bã, rác rưởi. Loại người như anh không xứng có con.” Nói xong, tôi kéo tay chị rời khỏi phòng riêng, để lại Vương Mai ở phía sau đang gào mắng chửi rủa om sòm. — Một tháng sau. Gia đình họ Lộ lại giở trò. Nghe đâu, vì đầu tư thất bại, họ bắt đầu tìm Tiểu Lâm để đòi lại tiền, gây náo loạn đủ kiểu. Tôi cùng chị tình cờ có mặt khi bọn họ xuất hiện trong sảnh khách sạn nơi Tiểu Lâm đang ở. Họ chưa kịp mở miệng, vệ sĩ của Tiểu Lâm đã bao vây xung quanh. Tiểu Lâm khoanh tay, ánh mắt đầy mỉa mai:  “Nhà tôi có thế lực như nào, mấy người không phải lần đầu nghe nhỉ? Việc đầu tư là tự nguyện, tôi không ép ai cả. Đã đầu tư thì phải chấp nhận rủi ro, ai dám chắc đầu tư là lời gấp mười?” “Nếu còn tiếp tục quấn lấy tôi mà gây chuyện, tôi đảm bảo để nhà mấy người không sống nổi ở thành phố này.” “Linh Linh! Trước đây chẳng phải cô nói sẽ cưới con trai tôi sao?” – Vương Mai chen lời, cố cứu vãn. Tiểu Lâm đưa tay vuốt tai, lười biếng đáp lại: “Khi nào tôi nói thế? À… tôi quên mất rồi.” “Bác gái à, cơm có thể ăn bừa, nhưng lời thì đừng nói ẩu nhé.” Nói rồi cô quay người bước đi đầy phong thái. Vương Mai đứng phía sau mắng như phát rồ: “Linh Linh, con tiện nhân! Tao nguyền rủa cả nhà mày không ai chết tử tế! Ra đường bị xe đâm chết hết đi!” Tiểu Lâm dừng lại, quay đầu ra hiệu cho vệ sĩ — một cú đấm giáng thẳng vào mặt Vương Mai. “Xin lỗi, nhưng nếu tôi còn nghe thấy bà nhắc đến tôi bằng kiểu ngôn từ đó, tôi sẽ đích thân khiến lời nguyền của bà thành hiện thực.” Khí thế đó—thật không hổ là sinh viên diễn xuất hệ chính quy, cả thần thái lẫn biểu cảm đều đỉnh cao, từng bước đều khiến người ta run sợ. Tôi và chị gái đứng từ xa nhìn toàn bộ “màn diễn”. Khi Tiểu Lâm rời khỏi, nhà họ Lộ lập tức gào khóc thảm thiết, đúng nghĩa “sụp đổ toàn tập” — nhìn mà hả dạ không để đâu cho hết. Lộ Viễn Hàng còn không hiểu chuyện, ngơ ngác hỏi: “Anh ơi… còn cái Porsche của em đâu? Bao giờ tặng em đấy?” — Hạ màn. Ván cờ kết thúc. Và người bị chiếu tướng chính là nhà họ Lộ. Vài ngày sau, dự án của Lộ Viễn Phong bị tố cáo đạo nhái, giả mạo tài liệu — bị công ty lập tức cho thôi việc. Tôi ra khỏi nhà, thấy anh ta quần áo tả tơi, ngồi co ro bên lề đường gần cổng khu nhà. Vừa nhìn thấy xe tôi, anh ta lập tức lao ra chặn đầu, ánh mắt đầy “tình cảm” nhìn tôi: “Vân Hi… người anh yêu nhất vẫn là em… Chúng ta cưới nhau đi, anh sẽ đưa đủ 20 vạn tiền sính lễ! Em đang mang thai con anh đúng không? Em gả cho anh đi, được không?” Tôi liếc anh ta một cái, giọng lạnh băng: “Tôi chưa từng mang thai con anh. Tờ siêu âm đó là giả. Anh nghĩ mặt mình to đến mức tôi phải tự dâng đến tận cửa à?” “Đừng bám theo tôi nữa, nếu không tôi báo cảnh sát vì tội quấy rối. Tránh ra!” Nói xong, tôi đạp ga rời đi, từ gương chiếu hậu nhìn lại anh ta đang ngẩn ngơ đứng giữa đường — chỉ thấy… nực cười! Gia đình họ Lộ sau đó phải bán căn nhà cũ để trả nợ, rồi lặng lẽ rời khỏi thành phố. Sau này, tôi quen được chồng hiện tại qua một buổi xem mắt. Anh ấy là du học sinh, vừa lịch thiệp vừa chững chạc, lễ độ. Tiền sính lễ là 1,88 triệu, kèm theo một biệt thự sang trọng. Quan trọng nhất là — anh ấy yêu tôi thật lòng, nuông chiều tôi hết mực, coi tôi như công chúa nhỏ mà nâng niu mỗi ngày. Tôi nhìn anh dắt tay con trai, tươi cười rạng rỡ bước về phía tôi — Lấy được người như thế này, đời còn mong gì hơn? -Hết-