Muốn bán cho cửa hàng lương thực phải kê khai số lượng, xuất xứ và nộp thuế, lại còn cần giấy tờ quan phủ xác nhận. Thẩm thẩm lúc ấy nóng lòng mở quán nên không làm văn thư, các cửa hàng không dám thu mua hàng không rõ nguồn gốc. Giá chợ đen thì thấp đến thảm thương, mà nhà nông thường cũng không cần đến lượng đậu lớn như vậy. Tết sắp tới, nếu không bán đi được, có khi cả nhà bà ấy phải ăn đậu hoa trừ bữa mấy tháng liền. Cùng đường bí lối, cuối cùng thẩm thẩm lại nghĩ đến ta, van xin ta thu mua đậu của bà ta. Ta đóng cửa không gặp, bà liền tìm tới tận quầy đậu hoa, bám lấy không chịu đi. Nực cười thay, lúc trước chính bà tham lam muốn đẩy ta vào đường cùng, giờ thì lại cầu xin ta thu hàng giúp. Ta đâu còn là đứa cháu gái mềm yếu để mặc bà muốn vo tròn bóp méo thế nào thì làm nữa. Trước kia ta nhẫn nhịn là vì nương nhờ nhà người và để bảo vệ muội muội. Nhưng giờ ta đã tự lập, chẳng cần nhìn sắc mặt bà mà sống nữa. Bà lải nhải bên tai ta suốt ba ngày, nào là giúp rửa bát, nào là lau bàn, lời ngon tiếng ngọt nói không thiếu một câu. Ta mới chậm rãi lên tiếng: “Muốn ta thu thì được, giá năm văn một cân.” “Ngươi cũng quá đáng quá rồi! Ta mua lúc đó là bảy văn một cân đấy, như vậy ta lỗ bao nhiêu hả?!” “Thế thì bà bán cho người khác đi, đâu phải ta ép mua.” Ta giang hai tay, cười nhạt. Người cần bán thì phải có thái độ của người cầu cạnh. Thấy bà tức mà không làm gì được, ta cũng thấy sảng khoái. Nghĩ lại bà từng chiếm đoạt gia sản của phụ thân, còn đuổi ta với muội ra khỏi nhà, ta đã nể mặt mới chịu nói chuyện với bà. “Cứ nghĩ kỹ đi, mai có khi chúng ta không cần nữa đâu.” Muội muội đúng lúc thêm một nhát chí mạng. Con nhóc này đúng là bụng dạ đen mà giảo hoạt. Cuối cùng, ta thu đậu của thẩm thẩm với giá năm văn một cân, coi như trút được nỗi hận cũ. Không còn ai gây rối, quán đậu hoa của chúng ta lại càng buôn bán phát đạt. Triệu mộc nhân cũng giao đúng hẹn đơn hàng cho tiệm thêu. Năm nay, cuối cùng cũng có thể ăn một cái Tết trọn vẹn rồi. 16 Tối ba mươi Tết, ta ra chợ mua một miếng thịt heo tươi, lại sắm thêm muối và hương liệu, làm một bữa cơm tất niên thật thịnh soạn, thơm đến mức muội muội chảy nước miếng ròng ròng. Hôm nay Triệu mộc nhân cũng không làm việc, đặc biệt đến nhà Hàn tú tài mua một đôi câu đối. Thêm mấy tấm hoa dán cửa sổ, cuối cùng trong nhà cũng mang dáng vẻ rộn ràng đón Tết. Tối đến cùng nhau thức đêm trông giao thừa, ta chuẩn bị bao lì xì, mỗi người một cái,  một cho Triệu đại nương, một cho muội muội. Trong bao lì xì của Triệu đại nương ta bỏ vào chiếc vòng bạc trước đây, thêm hai tiền bạc nữa. Từ khi quán đậu hoa có lời, ta vẫn luôn canh cánh muốn chuộc lại chiếc vòng đó. Đó là kỷ vật mẹ bà để lại, cũng là hồi ức duy nhất mà bà còn giữ được. Triệu đại nương lần mò đeo chiếc vòng lại lên tay ta: “Theo lẽ thường, đáng lẽ nên chuẩn bị cho con một đôi vòng, nhưng nhà mình nghèo, cái này con cứ giữ trước đi. Sau này cuộc sống khá hơn, để Đại Lang sắm cho con một đôi mới.” Ta nhìn sang Triệu mộc nhân, do dự một thoáng rồi mới nhẹ nhàng nhận lấy. Thấy ta chịu nhận, Triệu đại nương liền nắm tay con trai, kéo đặt lên tay ta. Triệu mộc nhân mặt bỗng đỏ như gấc. Một nam nhân cao bảy thước, vậy mà lúng túng mãi không nói nên lời, cúi đầu không dám nhìn ta. Chàng mua ta về vào lúc ta khốn cùng nhất, nhưng chưa từng ép buộc điều gì. Về nhà họ Triệu, ăn no mặc ấm, chưa từng bị đánh chửi. Khi ta mở quán, ngày ngày chàng đều đưa đón, tiền kiếm được cũng để ta toàn quyền giữ. Triệu đại nương là một bậc trưởng bối tốt hiếm thấy. Ngày sau, ta sẽ sống thật tốt với Triệu mộc nhân, tận hiếu với Triệu đại nương, và cho muội muội một tương lai xán lạn hơn. Triệu đại nương nhìn con trai đỏ mặt mà im re, liền truy hỏi: “Vậy bao giờ ta mới được uống chén trà cưới của các con đây?” Chưa kịp trả lời, muội muội đã từ ghế bật dậy: “Đại nương chờ một lát, con đi rót cho người!” Nó còn nhỏ, chưa hiểu lời người lớn, chỉ tưởng Triệu đại nương muốn uống trà, liền nhanh chóng chạy đi rót một chén, cẩn thận bưng lại với vẻ mặt trang nghiêm. Ta nhận lấy chén trà từ tay muội, quỳ xuống dâng cho Triệu đại nương. Triệu mộc nhân cũng quỳ xuống theo. “Nương, mời người uống trà.” “Ừ, tốt tốt, tốt lắm.” Triệu đại nương vui mừng nhận lấy. Ai ngờ muội muội cũng “phịch” một tiếng quỳ xuống theo. Triệu mộc nhân phản ứng nhanh, lập tức bế nó đứng dậy: “ Muội không được quỳ.” “ Tỷ quỳ được, sao muội lại không?” Con bé nghiêng đầu đầy thắc mắc. Nhìn dáng vẻ ngây ngô của nó, ta bật cười, nhẹ véo má nó: “Sau này muội sẽ quỳ.” Triệu đại nương cười nghiêng ngả, lập tức vẫy nó vào lòng, rút kẹo ra cho ăn. 17 Đêm đã khuya, ta đắp chăn kỹ càng cho muội muội, dặn nó tối nay tự ngủ một mình. Sau đó, ta ôm gối sang phòng Triệu mộc nhân. Chàng đang ngồi ở mép giường, có phần lúng túng nhìn ta, chắc hẳn không ngờ ta lại đến nhanh như vậy. Ta ngồi xuống cạnh, chàng liền khẽ dịch sang bên hai tấc, cẩn thận giữ khoảng cách. Một nam nhân cao lớn đường đường, vậy mà còn rụt rè hơn cả ta,  một nữ nhân. Ta đã quyết tâm cùng chàng sống yên ổn, nhưng trước đó, vẫn có vài lời nhất định phải nói rõ. “Triệu đại ca, thiếp không biết vì sao ngày ấy huynh lại mua thiếp về, nhưng thiếp thật lòng cảm tạ vì huynh đã cứu tỷ muội thiếp khỏi hang hùm ổ sói. Về sau thiếp sẽ cùng huynh sống cho tốt, cũng sẽ tận hiếu với đại nương. “Sang năm thiếp sẽ tiếp tục mở quán đậu hoa, tiền kiếm được chia đôi, việc trong nhà đều để thiếp gánh vác. “Chỉ có một điều… thiếp muốn nuôi dạy muội muội muội thành người tử tế. Chi phí nuôi nấng, thiếp sẽ tự mình tích góp, tuyệt không để huynh phải gánh vác.” Ta cứ thế nói một tràng, còn chàng thì vò góc áo, hồi lâu mới thốt được một câu: “Muội muội nàng… cũng là muội muội ta, nào có chuyện gánh vác hay không.” Không hổ danh là “Triệu câm” trong lời đồn. Nhưng chỉ một câu này… đã đủ rồi. Ta cởi giày trèo lên giường, rất tự giác nằm nép vào trong, nhường nửa giường bên ngoài cho chàng. Thấy chàng vẫn còn đứng ngây ngốc chưa động đậy, ta đành nằm xuống trước. Ta biết vì sao Triệu đại nương lại gấp gáp muốn ta dâng trà , bà lo sau này khi ta có tiền sẽ bỏ đi. Quán đậu hoa có thể có ngày hôm nay, đều nhờ vào Triệu đại nương một tay vun vén. Ta đồng ý qua đêm trong phòng Triệu mộc nhân cũng là để cho bà yên tâm, chứng minh ta không có ý hai lòng. Ân nghĩa mà mẹ con họ dành cho tỷ muội ta, ta đều khắc ghi trong lòng, ta không phải hạng người vong ơn phụ nghĩa. Chín tuổi mất mẹ, mười hai tuổi cha đi đắp đê rồi mãi mãi không về. Từ đó, ta dắt theo muội muội sống dưới bóng thúc thẩm, cơm không đủ ăn, áo chẳng đủ mặc, sớm muộn gì cũng bị đem bán. Nếu gặp nhà cao cửa rộng, chủ nhân hiền hậu thì còn mong sống sót, chứ nếu rơi vào tay kẻ độc ác, một cái mạng mất đi cũng chỉ là chuyện thường. Ngoài bãi tha ma nơi trấn, những t/h/i t/h/ể không tên bị đẩy ra từ đại viện chẳng thiếu chút nào. Triệu gia chỉ có góa phụ và con trai, dù nhà nghèo nhưng người tốt. Đi theo nhà như thế, chỉ cần chịu khó, ít ra cũng có cơm ăn áo mặc. Triệu mộc nhân khiến ta có phần bất ngờ. Ta vốn tưởng chàng mua ta là để lấy vợ, nhưng từ lúc đến đây đến giờ, chưa từng nhắc tới. Nay ta đã bước vào phòng chàng, mà chàng vẫn chẳng có chút hành động gì, làm người ta không khỏi khó đoán. Có lẽ… ta đã hiểu nhầm chăng? Cái cách chàng quỳ dâng trà khi nãy cũng giống như đang phối hợp làm vui lòng Triệu đại nương hơn là vì thật tâm. Nhưng giờ điều đó không còn quan trọng nữa. Ta đã dùng hành động thực tế để trấn an lòng người lớn trong nhà. Nếu quả thực Triệu mộc nhân không có ý với ta, tương lai khi ta tích đủ tiền, sẽ trả lại tiền chuộc thân gấp ba lần rồi mang muội rời đi, tự lập một cửa nhà mới. Còn hiện tại, việc quan trọng nhất đối với ta… là kiếm thật nhiều bạc. 18 Tết vừa qua, ta lại tiếp tục ra chợ bày quán. Triệu mộc nhân cũng bày bàn ghế bên cạnh quán đậu hoa, tranh thủ bán đồ gỗ. Lúc vắng khách thì giúp ta chạy việc lặt vặt. Tuyết vẫn chưa tan hết, nhưng đậu hoa vẫn bán rất chạy. Ta tăng thêm vài chiếc bàn, lại sắm thêm mấy bếp lò đất đỏ, bắt đầu bán món “nồi đậu hoa”. Lấy đậu hoa làm nền, cho thêm thịt chiên giòn, mộc nhĩ, giá đỗ, cải bẹ, măng sợi, đầy ắp một nồi. Bắc lên bếp vừa đun vừa ăn, ăn kèm nước chấm đặc chế của Triệu đại nương, thơm đến “rụng lông mày”. Khách đến ngày một đông, mỗi ngày phải xay nhiều đậu hơn, còn phải chuẩn bị các món ăn kèm, bận rộn đến mức mỗi đêm chỉ ngủ được hai, ba canh giờ. Nhưng ta lại thích cảm giác bận rộn này. Tuy vất vả, nhưng rất có hy vọng. Cứ đà này, chưa đến một năm, ta có thể trả hết số tiền chuộc thân mà Triệu mộc nhân từng bỏ ra, còn có thể dành dụm được một khoản, để đến lúc thích hợp cho muội muội đi học.