11. Hắn mặc kệ tiếng Huệ Nhi khóc lóc kêu gào, cứ thế lôi ta thẳng một mạch vào phòng, mạnh tay quăng ta lên giường. Ta chụp lấy chiếc gối bên cạnh, giận dữ ném về phía hắn, hắn lại càng không màng đến, đè người áp sát xuống. Ta ra sức đẩy hắn ra. “Giang Tiêu, cút đi!” Hắn hung hăng cắn lên vành tai ta, giọng mang theo phẫn nộ. “Ngươi nói ngươi nhớ ai? Nhớ tên tú tài nghèo đó à?!” Ta không đẩy nổi hắn, đành buông tay, nghiêng đầu đi, không nhìn hắn nữa. Trong cơn tuyệt vọng, ta muốn rút trâm cài đầu mà đâm chết hắn cho xong, nhưng nghĩ tới Huệ Nhi, ta không thể. Bỗng một ý nghĩ loé lên trong đầu, ta lớn tiếng hô lên: “Giang Tiêu, ngươi nhìn bức họa kia đi, có phải là Trình Khiết – nguyên phối của ngươi không?!” Hắn toàn thân chấn động, lập tức quay đầu lại nhìn, rồi mới phát hiện bị ta lừa. Nhưng lần này, hắn không nổi giận. Ngược lại, hắn ngồi thẫn thờ, cúi đầu trầm mặc rất lâu, rồi đột nhiên đứng dậy rời khỏi phòng. Ta gọi với theo sau lưng hắn: “Nếu trong lòng ngươi vẫn còn nhớ đến nàng, thì hãy để mẹ con ta rời khỏi đây. Huệ Nhi là nữ nhi duy nhất của nàng, nếu cứ ở lại đây, Trần thị nhất định sẽ không đối xử tử tế với con bé.” Hắn dừng bước trong chốc lát, nhưng không trả lời. Ta vẫn tưởng hắn đã bạc tình đến tận xương, không ngờ với người đã khuất, lại còn giữ được một mảnh chân tâm. Chớp mắt đã qua một tháng, tính theo thời gian thì giờ này hẳn là Cố Vị Đình đã vào kinh. Trần thị cũng sắp đến kỳ sinh nở, đại phu đã chắc chắn đứa trẻ là con trai. Ta bèn tìm đến nàng, cầu xin nàng thay ta nói giúp một lời, xin Giang Tiêu ban cho ta một tờ hưu thư. Nàng nghe xong thì tròn mắt ngạc nhiên, không tin nổi lời ta nói. “Ngươi thật sự muốn đi sao?” Ta gật đầu. Nàng lại hỏi tiếp: “Vì sao nhất định phải là giấy hòa ly? Hưu thư thì chẳng được sao?” Ta không trả lời, nhưng ta vẫn kiên quyết muốn có được giấy hòa ly. Không rõ nàng đã gây chuyện với Giang Tiêu thế nào, tóm lại sau cùng nàng đã đưa tờ giấy đó cho ta. Quan huyện sau đó lập hộ riêng cho ta, Huệ Nhi cũng được nhập vào danh sách, từ nay mang họ Thẩm, tên Thẩm Trình Huệ. Ngày quay lại phủ họ Giang, ta chỉ mang theo chiếc hộp gỗ mà Cố Vị Đình từng tặng, lúc rời đi cũng chỉ có nó theo cùng. Ta và Huệ Nhi trở về tiểu viện của Cố Vị Đình. Hắn đã đi rồi. Trong nhà chẳng mang theo thứ gì, chỉ đem đi gói hành lý mà ta đã chuẩn bị giúp hắn từ trước. Dưới gối còn để lại hai tờ ngân phiếu, nhưng cuối cùng hắn chỉ cầm một tờ mà đi. Nam nhân này, thật sự quá cố chấp. Không sợ bị kẻ gian cuỗm mất hay sao chứ.   12. Ta cùng Huệ Nhi sống qua mùa Trung Thu trong tiểu viện ấy. Cây quế nơi góc sân nở hoa, rồi cũng lặng lẽ tàn rụng. Lá bắt đầu ngả vàng, thì một gã lái buôn từ kinh thành trở về, là người hàng xóm sát vách năm xưa. Vừa trông thấy ta, hắn đã reo lên: “Này, A Lê, cô biết chưa? Cố lang nhà cô đỗ thám hoa rồi đó, còn được công chúa để mắt đến kìa!” Hắn nói kỳ thi đã công bố bảng vàng trước Trung Thu, Cố Vị Đình đỗ vào hàng Tam Giáp, vào cung diện thánh thì gặp An Dương công chúa. Công chúa vừa gặp đã đem lòng cảm mến. Dân gian rộ lên lời truyền rằng, thánh thượng hỏi vị thám hoa ấy có nguyện ý cưới công chúa hay không, thám hoa lang đáp rằng: “Công chúa nhân hiền, lòng thần khâm phục.” Tên lái buôn thở dài tiếc nuối: “Chậc chậc, số cô thật chẳng may. Không làm được phu nhân nhà giàu, đèn leo lét khâu vá mấy năm mới nuôi nổi một thám hoa lang, cuối cùng lại thành phò mã mất rồi.” Ta không trách hắn, là ta đã buông tay trước. Nhưng khi đưa Huệ Nhi trở lại tiểu viện, trông thấy hai tờ ngân phiếu hắn để lại, ta vẫn không kiềm được mà sinh lòng vọng tưởng. Vọng tưởng rằng nếu hắn hiểu được ta, thì sẽ quay lại. Thế nhưng nay hắn đã công thành danh toại, tương lai rộng mở, ta và Huệ Nhi lẽ ra nên vì hắn mà mừng rỡ mới đúng. Chỉ là một lần tương ngộ giữa dòng đời xuôi ngược, hắn đã cho mẹ con ta một mái nhà nương náu, vậy mà chúng ta lại chưa từng nói với hắn một lời cảm tạ. Chỉ e từ nay về sau, cũng chẳng còn cơ hội để nói nữa rồi. Thời gian lặng lẽ trôi qua, lá cây quế trong sân đã rụng sạch. Hai tờ ngân phiếu chỉ còn một, mỗi đêm khi Huệ Nhi yên giấc, ta lại ngồi bên ngọn đèn dầu, lặng lẽ nhìn tờ bạc còn lại mà ngẩn người. Bên tai như vẫn còn vang vọng câu nói năm nào của hắn: “Tiết kiệm mà tiêu, đợi ta trở về.” Nay hắn đã là phò mã, mà ta vẫn còn đợi điều gì nữa đây? Ta quyết định, sáng mai sẽ đi tìm một công việc. Hôm sau, ta đưa Huệ Nhi vào thành, tìm được một việc giặt đồ thuê. Tiền công tuy không cao, nhưng đủ để nuôi sống hai mẹ con. Chỉ khổ nỗi đường sá xa xôi, mỗi ngày ta phải cõng Huệ Nhi đi về mười dặm. Mùa đông đến, đôi tay ngâm nước lạnh mỗi ngày đã nổi đầy những mảng da khô nứt, chân cũng bị phồng rộp vì đi nhiều. Mỗi tối, Huệ Nhi lại ngồi dưới ngọn đèn, rưng rưng nhỏ thuốc lên tay ta, đôi mắt tròn xoe rưng rưng lệ. “Nương, con sẽ mau chóng lớn lên, để người không phải vất vả thế này nữa.” Nuôi lớn được Huệ Nhi, có lẽ là việc duy nhất trong đời này mà ta cảm thấy bản thân không hề uổng phí. Hôm tuyết đầu mùa rơi xuống, Huệ Nhi gối cằm lên bàn, chờ ta bóc cho con bé một củ khoai nướng nóng hổi. Ngoài sân vọng vào vài tiếng vó ngựa, chẳng rõ là ai đang lên đường trong đêm tuyết lớn như thế, thật là cực nhọc. Huệ Nhi chớp mắt nhìn ta, cái đầu nhỏ tròn trịa tựa vào cánh tay mũm mĩm, thì thầm hỏi: “Nương, thúc phụ thật sự cưới công chúa rồi sao?” “Phụ thân không cần chúng ta, thúc phụ cũng không cần chúng ta. Nương tốt như vậy, sao cứ mãi chẳng gặp được người tốt?” Con bé mới năm tuổi, vậy mà lời nói ra lại khiến lòng ta thắt lại. Một đứa trẻ lanh lợi quá, dường như chuyện gì cũng hiểu. Ta bật cười, đưa tay nhéo má con bé một cái, dịu dàng nói: “Thúc phụ con đâu có cưới ta, sao lại bảo người không tốt? Người như vậy vẫn là người tốt đó chứ.” Vừa dứt lời, cánh cửa cũ nát phía sau bỗng vang lên một tiếng “rầm” lớn, bị người ta xô mạnh mà bật mở. Gió tuyết từ ngoài ùa vào theo bóng người quấn trong áo choàng, mang theo hơi lạnh buốt và giận dữ chưa tan. Người nọ giận dữ bước tới, quát hỏi: “Ai nói ta không cưới?” Huệ Nhi đảo mắt một vòng, mừng rỡ lao tới, vừa chạy vừa gọi to: “Thúc phụ!” Cố Vị Đình sững người trong giây lát, rồi vội vã dùng áo choàng quấn lấy thân hình nhỏ bé kia, cúi xuống hôn nhẹ lên má con bé. “Sao Huệ Nhi không gọi là phụ thân nữa?” Hắn liếc mắt nhìn ta, giọng mang chút oán trách. “Chắc lại do nương con vô tâm, không cho gọi chứ gì.” Huệ Nhi lắc đầu nguầy nguậy, như chiếc chuông nhỏ ngân vang trong gió: “Không được nói nương! Nương vất vả lắm, tay chân đều bị thương hết rồi!” Cố Vị Đình nghe vậy liền đặt con bé xuống, chỉ vài bước đã tới trước mặt ta, nắm lấy tay ta xem xét. Ta vẫn còn ngơ ngẩn—hắn... thật sự đã quay về? Hắn lật tới lật lui xem những vết hàn sương đỏ tấy trên tay ta, ánh mắt tràn ngập đau lòng. “Ta đã cố gắng xử lý mọi việc ở kinh thành nhanh nhất có thể, chạy ngày đêm không dám nghỉ ngơi... vậy mà vẫn chậm một bước.” “Là vì hai tờ ngân phiếu kia đều đã dùng hết rồi sao?” Ta lắc đầu: “Vẫn còn một tờ. Ta không nỡ tiêu, giữ lại làm kỷ niệm.” Hắn liếc ta một cái, ánh mắt mang theo chút trách mắng: “Đáng đời! Ai bảo nàng bỏ đi chẳng nói một lời. Đây là quả báo.” Miệng thì trách, nhưng tay đã chấm thuốc trên bàn, cẩn thận bôi lên vết thương của ta từng chút một. Huệ Nhi ngồi bên che miệng cười trộm. Cười rồi lại chau mày, nghiêm túc hỏi: “Vậy giờ ta nên gọi thúc phụ là Tú Tài thúc phụ, Thám Hoa thúc phụ, hay là Phò mã thúc phụ?” Nói năng kiểu này, đúng là không phải cha con ruột thịt, nhưng cái kiểu châm chọc ngấm ngầm kia thì giống hệt hắn. Cố Vị Đình vẫn chăm chú bôi thuốc cho ta, hờ hững đáp lời: “Gọi là Châu thừa phụ thân có được không?”   13. Nghe hắn nói vậy, ta không khỏi kinh ngạc hỏi: “Chẳng phải... chàng cưới công chúa rồi sao?” Hắn sớm đã đoán được ta muốn nói gì, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt ta, chậm rãi đáp: “Công chúa hiền lương, ta có lòng kính mến. Nhưng trong nhà, đã có thê tử vì ta mà cực khổ tảo tần, gom góp từng đồng để ta lên đường dự thi. Sao có thể bội bạc nàng ấy được?” “Nhớ kỹ lấy—lời đồn chốn dân gian, phần nhiều đều là giả dối.” Hắn từ bỏ chức vị ở kinh thành, chủ động xin đến nhậm chức tại huyện nhỏ ở Hoài Châu, là để quay về đón mẹ con ta cùng đi. Nói đến đây, trong giọng hắn thấp thoáng ý oán giận: “Ta để lại cho nàng khế nhà, để lại chiếc vòng ngọc mẹ ta giữ dành riêng cho con dâu, còn tự tay viết một tờ hôn thư, gần như đem cả nhà cửa thân phận đều giao cả cho nàng. Vậy mà nàng lại tin ta sẽ cưới công chúa?” Ta không thể phản bác, bởi lời hắn là sự thật. Trong chiếc hộp gỗ kia, quả có một chiếc vòng ngọc bích xanh biếc, màu sắc trong trẻo, nghe nói khi nhà họ Cố còn là danh môn, từng là vật sính lễ dành riêng cho trưởng tức. Và còn một phong hôn thư hắn đích thân chấp bút: Nguyện đời này chung sống, không phụ không rời. Cầu tháng ngày yên ổn, bên nhau suốt kiếp. Những lời ghi trong hôn thư, cũng chính là tất thảy điều ta từng tha thiết mong cầu. Ta hỏi hắn vì sao lại chọn làm một chức nhỏ như châu thừa, rõ ràng hắn hoàn toàn có thể ở lại kinh thành, thăng tiến như diều gặp gió. Sắc mặt hắn thoáng trầm lại, trong ánh mắt hiện lên tia lạnh lẽo đầy sát ý: “Một là, chỉ có như vậy ta mới có thể trở về bên nàng trong thời gian ngắn nhất.” “Thứ hai... là bởi nữ nhi của huyện lệnh Trần gia từng sỉ nhục vợ con ta, suýt chút nữa khiến hai người chết rét giữa trời tuyết...” “Khoản nợ ấy, không thể không tính.”   14. Năm ngày sau, Cố Vị Đình nhậm chức Châu thừa, lập tức lật lại một vụ án cũ. Là chuyện nhà họ Giang chiếm đất trốn thuế, số bạc liên quan rất lớn. Theo lý, Giang gia đáng lẽ phải bị tịch biên gia sản, xử lưu đày. Thế nhưng án còn chưa xét bao lâu đã bị dập xuống, chỉ nói là nông dân vu cáo. Cũng trong thời gian đó, Giang Tiêu cưới ái nữ của huyện lệnh Trần gia làm vợ. Cố Vị Đình kể lại mọi chuyện cho ta. Đến cuối, hắn bảo ta: Giang gia đã bị kết án tịch biên, lưu đày, sáng sớm mai sẽ rời khỏi thành. Hắn hỏi ta có muốn đến tiễn hắn một lần không. Ta ngoảnh đầu nhìn Huệ Nhi đang cười khúc khích chơi đập cầu bên góc sân, rồi cúi xuống hỏi con bé: “Ngày mai con có muốn đi tiễn phụ thân không?” Huệ Nhi chớp mắt, hỏi ngây ngô: “Tiễn phụ thân đi nha môn trực ban ạ?” Bản lĩnh giả ngốc của con bé, không biết là học từ ai, chứ giọng điệu thì đúng là giống hệt người bên cạnh rồi. Ta ngoái lại nhìn Cố Vị Đình, khẽ cười nói: “Con gái chàng bảo không đi.” Ta ngừng một chút, chậm rãi nói thêm: “Chỉ là, làm phiền chàng dặn người trông nom giúp. Dù sao con của Trần thị vẫn còn bọc tã, trẻ nhỏ là vô tội.” Cố Vị Đình vòng tay ôm lấy ta, khẽ thở dài: “Sao lại không phải trời sinh một đôi, đến tật mềm lòng cũng giống nhau.” “Ta đã sắp xếp xong cả rồi, bọn họ sẽ bình an đến nơi lưu đày.” Huệ Nhi cười toe, nhào vào giữa hai người: “May mà có phụ thân, cuối cùng nương cũng gặp được người tốt rồi!” Cố Vị Đình hôn nhẹ lên má con bé, rồi ôm cả hai mẹ con vào lòng. Dưới ánh nến mờ vàng, bóng ba người vốn chẳng chung huyết thống lại giao hòa kéo dài, hòa thành một thể. Ta bỗng thấy, bao mùa đông khắc nghiệt từng xé nát vận mệnh, đến cuối cùng, cũng hóa thành hơi ấm trong lòng bàn tay đang nắm lấy nhau nơi đây. -Hoàn-