10. Tôi trả lại toàn bộ thư từ và quà cáp mà Tống Lẫm gửi đến, không giữ lại bất cứ thứ gì. Hôm đó, tôi đến nhà máy như thường lệ. Vừa bước qua cổng, sau lưng chợt vang lên một tiếng thét chói tai. “Lâm Tiểu Lan, con tiện nhân này, quả nhiên là mày ở đây!” Tôi vừa kịp quay đầu lại thì một bóng người đã lao thẳng về phía tôi, túm lấy tôi mà đánh tới tấp. “Đồ đàn bà lẳng lơ! Không chỉ cướp suất về thành phố của tao, còn cướp luôn đàn ông của tao! Người đáng được vào nhà máy dệt phải là tao mới đúng! Mày cút về nông thôn cho tao!” Giọng cô ta the thé, sắc bén như kim châm. Tôi lập tức giữ chặt lấy hai tay đối phương, lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt — là Giang Vân. Khác hẳn với vẻ kiêu kỳ, được nuông chiều ở kiếp trước, bây giờ cô ta ăn mặc lem luốc, mặt mày sạm đen vì cháy nắng, nhìn một cái là biết đã dầm mưa dãi nắng ngoài đồng suốt thời gian qua. Các đồng nghiệp đi ngang qua liền chạy tới can ngăn, phải bốn năm người mới kéo được cô ta ra khỏi tôi. “Không được bắt nạt mẹ tôi!” Một giọng trẻ con đột ngột vang lên, rồi một bóng nhỏ từ đâu lao tới, cắn mạnh vào tay một đồng nghiệp đang kéo Giang Vân. Người kia bị đau quá đành buông tay. Là Nhuyệt Nhuyệt. Lúc này đã là giờ vào ca, công nhân nhà máy dệt lục tục kéo tới, đứng tụm lại ở cổng xem náo nhiệt. Ai nấy đều tròn mắt nhìn tôi và Giang Vân, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Giang Vân ôm chặt lấy Nhuyệt Nhuyệt, lập tức đổi sang vẻ mặt tủi thân quen thuộc của cô ta. Cô ta giơ tay run rẩy chỉ về phía tôi, giọng bi thương nghẹn ngào: “Chính Lâm Tiểu Lan ỷ thế hiếp người, cướp suất về thành phố của tôi! Cô ta trốn lên đây ăn tem phiếu, còn tôi — một quả phụ liệt sĩ — bị ép phải ở lại nông thôn, ngày ngày làm việc khổ sai!” “Không chỉ vậy, cô ta còn quyến rũ vị hôn phu của tôi, bỏ mặc mẹ con tôi sống côi cút khổ sở. Mọi người làm ơn đứng ra đòi lại công bằng cho mẹ con tôi với!” Lời vừa dứt, cả đám đông lập tức nhốn nháo. Ai nấy đều bàn tán xôn xao, ánh mắt hướng về tôi đầy khinh miệt và chỉ trỏ. Một đồng nghiệp vốn không ưa tôi từ trước lớn tiếng nói: “Tưởng Lâm Tiểu Lan hiền lành thật thà lắm, ai ngờ lại là đồ đàn bà lăng loàn!” Có người lập tức phụ họa: “Đúng đấy, tôi sớm đã thấy có hai gã đàn ông cứ lẽo đẽo theo cô ta mãi. Chân đạp hai thuyền đã là không đúng, lại còn dây dưa với người có gia đình!” “Cô ta đã cướp suất về thành phố mà vào đây, thì cứ đuổi cổ cô ta về quê đi! Nhà máy chúng ta không cần loại người gian trá thủ đoạn như thế!” Giang Vân ngẩng cao đầu, nhìn tôi với ánh mắt đắc ý, như thể mình đã nắm chắc phần thắng. Tôi im lặng đứng yên, lắng nghe tất cả lời bàn tán, không chút hoảng loạn. Cho đến khi âm thanh quanh tôi dần nhỏ lại, tôi mới mở miệng. “Giang Vân, cô tưởng rằng đến đây làm loạn một trận, bôi nhọ tôi vài câu, là có thể cướp được công việc của tôi, lại còn khiến Tống Lẫm quay đầu tìm về à?” Giang Vân lập tức biến sắc, ánh mắt hằn học nhìn tôi chằm chằm. Tôi khẽ lắc đầu. Dù là kiếp trước hay kiếp này, cô ta cũng chẳng có năng lực gì, ngoài trò giả vờ yếu đuối và dựa hơi vào sự thiên vị của Tống Lẫm. “Tôi có được suất về thành phố, là vì tôi làm việc giỏi nhất trong đội sản xuất, năm nào cũng được tuyên dương là lao động tiên tiến.” “Tất cả đều có bằng chứng rõ ràng. Nếu các người không tin, thì cứ việc đi tìm. Đừng có ba hoa chích chòe, mở miệng ra là bôi nhọ danh dự người khác.” “Hơn nữa, không phải chỉ có cô ta mất người thân. Bố mẹ tôi cũng đã hy sinh ngoài chiến trường. Nhưng tôi chưa từng dùng chuyện đó để cầu xin sự thương hại từ ai!” “Tôi chọn dùng chính đôi tay của mình để giành lấy sự tôn trọng, chứ không phải dựa vào miệng lưỡi người đời hay thừa lúc người khác gặp nạn để đạp xuống!” Người đồng nghiệp dẫn đầu đám đông xấu hổ quay mặt đi, không nói thêm lời nào. Tôi vừa định tiếp tục lên tiếng thì một giọng nói đột ngột vang lên giữa đám đông. “Giang Vân, cô đang làm gì ở đây?” Tống Lẫm rẽ qua đám người, bước đến. “Anh Lẫm!” Giang Vân cất giọng thút thít. “Cuối cùng anh cũng đến. Em tưởng anh đã quên mất mẹ con em rồi…” Nhưng Tống Lẫm lại không có lấy chút biểu cảm nào. Anh ta lạnh lùng đẩy cánh tay Giang Vân đang cố bám lấy mình. Tôi hừ lạnh một tiếng, lập tức kể rõ đầu đuôi chuyện Giang Vân đến nhà máy gây chuyện. “Trung đội trưởng Tống, món nợ phong lưu anh gây ra thì anh tự mà dọn. Đừng để cô ta đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa.” Sắc mặt Tống Lẫm lúc đỏ lúc trắng, cực kỳ khó coi. “Anh Lẫm, em biết anh sẽ không bỏ rơi mẹ con em đúng không? Mang em về thành phố đi, em không muốn ở lại quê chịu khổ nữa…” Giang Vân gào lên rồi nhào tới, định ôm chặt lấy Tống Lẫm. “Cút ngay!” – Tống Lẫm quát lớn, ánh mắt hung hãn. Anh ta giơ chân, đá thẳng Giang Vân ngã lăn ra đất. Giang Vân ngơ ngác đến mức không kịp phản ứng, rồi ngay sau đó òa lên khóc nức nở như trời long đất lở. Tống Lẫm chẳng buồn đoái hoài, chỉ quay đầu lại nhìn tôi, mặt mày đầy áy náy: “Xin lỗi, anh sẽ đích thân đứng ra làm rõ mọi chuyện. Sẽ không để cô ta làm ảnh hưởng đến em nữa.” Tôi chẳng còn hứng thú tranh cãi, chỉ lạnh nhạt xoay người rời đi. Cơ hội được sống lại lần nữa quá quý giá, tôi không muốn lãng phí thời gian cho những người không xứng đáng.   11. Chớp mắt một cái, tôi mở bừng mắt ra. Cảm giác như vừa tỉnh lại sau một giấc mơ dài. Cơ thể nhẹ tênh, không còn chút đau đớn nào, tựa như tất cả bệnh tật đã tan biến vào hư vô. Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, mùa hè đã tới. Tôi và Ôn Triệu Xuyên cùng tham gia kỳ thi đại học. Khi giấy báo trúng tuyển được gửi đến, tôi đỗ vào Đại học Quốc phòng, anh ấy thì được nhận vào Đại học Khoa học Kỹ thuật, cả hai đều ở Bắc Kinh. Vào ngày nhận được giấy báo, tôi lại gặp Tống Lẫm. Anh ta râu ria xồm xoàm, vẻ mặt tiều tụy, đâu còn chút phong thái ngạo nghễ năm nào. Tôi nhìn anh ta, lòng không gợn sóng, chỉ nhẹ nhàng cảm thán: đúng là đời người khó lường. Nghe nói dạo này anh ta suốt ngày mượn rượu giải sầu, không còn lòng dạ huấn luyện. Chức đại đội trưởng vốn dĩ gần như nắm chắc trong tay, cuối cùng cũng bị người khác đoạt mất. “Tiểu Lan… anh nghe nói em sắp lên Bắc Kinh học… Em thật sự không thể tha thứ cho anh sao?” Tôi nhìn anh ta, giọng bình thản: “Tống Lẫm, câu hỏi này đã không còn ý nghĩa nữa. Em không phải đang giận anh… chỉ là em không còn yêu anh nữa.” “Trước kia, anh từng là cả thế giới của em. Nhưng khi em bước ra khỏi cái lồng giam mà anh vẽ nên, em mới biết ngoài kia bầu trời rộng lớn đến nhường nào.” “Ở kiếp này, em muốn sống vì chính mình.” Ánh sáng trong mắt Tống Lẫm dần dần vụt tắt. “Tiểu Lan, xin lỗi em… Trước kia là do anh quá tự phụ, cứ nghĩ rằng dù anh đối xử thế nào, em cũng sẽ quay về bên anh.” “Anh sợ em rời xa, nên càng cố kìm kẹp, kiểm soát em. Là anh… đã làm lỡ mất bao nhiêu năm tháng của em.” “Anh chúc em thực hiện được ước mơ, cũng chúc em… mãi mãi hạnh phúc.” Anh ta lấy từ trong túi ra một xấp tiền, đặt vào tay tôi. “Đây là số tiền… anh nợ em.” Nói xong, Tống Lẫm cúi đầu lặng lẽ quay lưng rời đi. Một tháng sau, tôi và Ôn Triệu Xuyên cùng nhau lên đường tới Bắc Kinh, bắt đầu cuộc sống đại học. Bốn năm đại học trôi qua như một cái chớp mắt. Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi cùng nhau gia nhập vào một đơn vị nghiên cứu tại căn cứ tên lửa. Lần này, tôi không chỉ sống vì bản thân mình, mà còn vì đất nước, vì sứ mệnh của thế hệ mình. Chúng tôi trở thành đôi vợ chồng nổi tiếng trong căn cứ, cùng nhau cống hiến trọn vẹn cho công cuộc nghiên cứu quốc phòng. Sau nhiều năm miệt mài cùng bao nhà khoa học khác, cuối cùng, tên lửa cũng được chế tạo thành công. Chúng tôi rời khỏi khu vực mật, trở lại tỉnh thành quê nhà, cùng nhận công tác giảng dạy tại trường đại học. Cuộc sống an ổn, thanh thản và viên mãn. Về đến quê hương, tôi nghe được tin tức về Tống Lẫm. Hóa ra, ngay sau khi tôi rời quê lên Bắc Kinh học tập, Tống Lẫm đã chủ động xin tham gia nhiệm vụ cứu trợ lũ lụt. Trong một lần cứu người, anh ta không may hy sinh. Tôi lặng lẽ ngồi nghe kể lại, nước mắt rơi lúc nào chẳng hay. Tống Lẫm à… những gì anh nợ tôi ở kiếp trước, đến kiếp này… cuối cùng cũng đã trả hết. Từ đây về sau, chúng ta âm dương cách biệt, đời đời không gặp lại. -Hết-