Nghĩ tới đây, tôi không kìm được cảm giác muốn nói ra mọi thứ. Dù cô ấy có tin hay không, tôi cũng không muốn giữ khúc mắc này trong lòng nữa. “Hứa Yên… Có một chuyện, mình không biết có nên nói hay không…” “Ừ hử? Không sao đâu, cậu nói đi.” Cô ấy đón lấy miếng bánh từ tay tôi, nếm thử một miếng, khuôn mặt hiện lên vẻ bất ngờ. “Đúng là… Thẩm Hoài Tự không phải loại người tốt đẹp gì. Nếu cậu thật sự định ở bên anh ta, thì nên nghĩ lại cho kỹ…” Hứa Yên thoáng khựng lại. Đặt chiếc đĩa sứ xuống. Có vẻ cô không ngờ tôi lại nói thẳng thắn như vậy. Rồi bỗng bật cười nhẹ: “Mình biết mà. Lê Ngôn, cậu không cần lo.” Hả? “Cậu biết, vậy sao vẫn đồng ý đi cùng anh ta đến buổi tiệc hôm nay?” Tôi không nhịn được mà tiếp tục hỏi. Hứa Yên nghe vậy, ánh mắt sắc nét dưới lớp trang điểm tinh tế nhìn thẳng vào tôi. Cuối cùng, cô khẽ thở dài, rồi cũng không giấu giếm nữa. Cô ghé sát vào tai tôi, hạ giọng: “Bởi vì gần đây nhà họ Thẩm có một dự án, mình rất muốn giành được nó. Nên khi Thẩm Hoài Tự mời, mình đành phải nể mặt anh ta một lần.” Nhưng mà… Tôi nhớ lại buổi tiếp đón hôm trước. Cô ấy đâu có phủ nhận chuyện về nước là vì Thẩm Hoài Tự? “Vậy cậu về nước… là vì…” “Là vì, mình phải quay về, giành lại công ty nhà họ Hứa từ tay anh trai.” Ánh mắt Hứa Yên thoáng chút lo lắng. “Cậu cũng biết rồi đấy, ba mình bệnh nặng. Nếu công ty Hứa thị rơi vào tay anh trai mình – cái tên vô dụng đó – không biết còn tồn tại được bao nhiêu năm nữa. Ba mẹ đã vất vả bao nhiêu năm mới gây dựng được sản nghiệp như bây giờ. Mình không thể để nó sụp đổ chỉ vì anh ta. Nên… mình buộc phải nghỉ học một năm, quay về giành lấy vị trí của mình.” Thì ra là vậy… Tôi nhìn cô bằng ánh mắt không khỏi thán phục. Quả nhiên, cô ấy vẫn là Hứa Yên mà tôi từng biết, người con gái luôn theo đuổi vị trí số một trong mọi việc. 29 Nhưng anh trai cô – Hứa Huyền – hơn cô 5 tuổi, lại đã có chỗ đứng khá vững ở Hải Thành những năm qua. Cơ hội chiến thắng của Hứa Yên… nói thật là không cao. “Hứa Yên…Cậu không sợ mình sẽ thua sao?” “Không sợ, vì mình mạnh hơn anh ta. Công ty Hứa thị, mình nhất định sẽ lấy lại.” Lúc nói những lời đó, trong mắt cô ánh lên một sự kiên định đến gần như cực đoan. Nhìn vào những động thái của cô sau khi về nước, cũng đủ thấy, cô ấy không nói cho có. Cô thực sự sẽ dốc hết sức để đạt được mục tiêu. “Hứa Yên, mình tuy chưa hiểu rõ mấy chuyện này, nhưng nếu cậu cần mình giúp gì cứ nói. Mình sẽ cố hết sức.” Tôi nắm chặt tay cô ấy, trong lòng nghĩ: Nỗi lo lúc trước của tôi, sợ cô ấy sẽ bị Thẩm Hoài Tự lừa gạt. Thật ra là thừa rồi. 【Bé Ngôn nhà mình đúng là lo cho Hứa Yên ghê ha~】 【Quả nhiên là cái “gói nhỏ đáng yêu và tốt bụng” mà tui chọn đúng là không trượt phát nào!】 Tôi đang hỏi Hứa Yên đôi giày cao gót kia là của thương hiệu nào, thì dưới nền sàn đột nhiên xuất hiện dòng đạn mạc của Tiểu Hồng. Tất nhiên rồi, dù gì Hứa Yên cũng chưa từng làm gì tổn thương tôi. Giờ lại còn bắt đầu có mối quan hệ qua lại, tôi khó tránh khỏi lo lắng cho cô ấy. Mà cho dù không quen biết, tôi cũng không nỡ thấy một mỹ nhân bị dụ dỗ lên thuyền giặc. 【Cơ mà Hứa Yên bên đó có bạn của tôi trông chừng, yên tâm!】 Bạn á… Hả? Chẳng lẽ Hứa Yên bên kia cũng nhìn thấy đạn mạc màu hồng? Mà cũng đúng ha. Cùng một cuốn tiểu thuyết mà, nữ phụ có đạn mạc, nữ chính có đạn mạc, nghĩ lại cũng không lạ lắm. Tôi vừa định hỏi Tiểu Hồng, tại sao các bạn lại giúp bọn tôi như vậy, thì một đám người bỗng nhìn về phía cửa ra vào, bắt đầu xì xầm bàn tán. “Nghe chưa, thiếu gia út nhà họ Lục hôm nay cũng tham gia dạ tiệc đó…” “Ủa bộ không phải ông cụ nhà họ Lục cưng chiều cậu ta nhất sao? Giấu kỹ lắm, mấy năm rồi không thấy lộ mặt.” “Tính ra cậu ấy cũng 20 tuổi rồi, chắc giờ lớn rồi nên mới bắt đầu ra ngoài giao thiệp xã hội đây.” Nhà họ Lục… Tôi nhớ ba từng nói, đó là một trong những gia tộc lâu đời nhất ở Hải Thành. Gia thế dày như đá tảng, không phải mấy nhà nổi lên vài năm gần đây như nhà tôi có thể sánh được. Nhưng gia tộc này xưa nay theo chủ nghĩa truyền thống, thành ra cũng quen sống kín tiếng. Lần này đích thân đến dự tiệc, đúng là bất ngờ thiệt. Rất nhiều người đã tụ tập quanh ông cụ và vị công tử nhà họ Lục. Tôi ngó nghiêng, cố nhìn xem là ai. Chỉ thấy mái tóc bạc được chải chuốt gọn gàng theo đúng lễ nghi. Ờ… Khoan đã, không lẽ là… Thời Lạc? Khi đầu tôi vẫn còn đang vòng vo suy nghĩ, thì Thời Lạc xuất hiện, nở một nụ cười đúng mực, đầu ngón tay thon dài nâng ly rượu, bình tĩnh đối đáp với lời chào hỏi của mọi người. Như thể cảm nhận được ánh mắt của tôi, anh cũng nhìn về phía tôi đang đứng. Khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau, sự rụt rè còn đọng trên mặt anh bỗng chốc biến mất hoàn toàn. Tôi chưa từng thấy Thời Lạc mặc âu phục đặt may bao giờ. Khoảnh khắc ấy… tôi hơi đứng hình. 30 Buổi tiệc đang diễn ra đến một nửa, Thời Lạc lại được người nhà đưa đi bắt chuyện với các hậu bối của các gia tộc lớn. Tôi đứng cạnh Hứa Yên, cô nàng đang không ngừng ăn bánh ngọt. "Tôi tưởng cậu đang ăn kiêng cơ mà, hôm nay sao ăn khỏe vậy?" Tôi nhớ hôm bữa tụ họp, tôi hỏi sao cô không ăn món sườn chua ngọt nổi tiếng ở nhà hàng kia, cô còn từ chối vì nói đang kiểm soát cân nặng. Hứa Yên nhún vai: "Thì nãy trót ăn một miếng rồi, hôm nay coi như tự thưởng một bữa phá lệ đi." Tôi gật đầu như gà mổ thóc. "Ê mà Hứa Yên, Thời Lạc sao không mang họ Lục vậy?" "Có nghe bố mẹ bảo là theo họ mẹ." "À à, ra vậy." Bảo sao giấu thân phận kỹ thế. Đến nỗi tên kia còn không điều tra ra được, đã vội giở trò chèn ép. Đoán chắc giờ hối hận muốn cạp tường rồi cũng không kịp.   31 Chưa bao lâu sau... Buổi tiệc cũng kết thúc. Tôi về đến nhà, tẩy trang xong xuôi, chuẩn bị đi ngủ. Lúc này, dòng bình luận màu hồng lại một lần nữa xuất hiện. Chỉ là lần này, nó có vẻ nhạt đi nhiều. 【Bé yêu, hôm nay vui không nè?】 Tất nhiên là vui rồi. Chuyện bên phía Hứa Yên cũng được giải quyết xong, tôi còn được gặp Thời Lạc nữa. Chỉ là… chuyện nhỏ Hồng nói rằng có bạn bè đang giúp Hứa Yên bên kia, khiến tôi thấy hơi tò mò. Như thể nghe được suy nghĩ của tôi, nhỏ Hồng hỏi: 【Bé yêu tò mò bọn tớ là ai đúng không?】 Tôi gật đầu. 【Thật ra, tớ là một thành viên của “Liên minh Phấn Hồng”. Bọn tớ chuyên đi giúp các nữ chính và nữ phụ trong tiểu thuyết – những người bị nam chính hút hết vận khí.】 “Tất cả các nhân vật nữ đều được giúp à?” 【Không hẳn đâu, bọn tớ sẽ cài thử thách vào diễn biến truyện. Chỉ những ai vượt qua được thử thách, mới có thể nhìn thấy bình luận màu hồng.】 【Ví dụ như bé yêu của tớ, thử thách là lúc ở khách sạn – nếu sau khi nhìn thấy bình luận mà vẫn mù quáng chấp nhận Thẩm Hoài Tự thì coi như thất bại. Còn Hứa Yên thì là lúc quay về nước – nếu cô ấy chỉ vì lời khiêu khích của Lâm Ý mà trở về, thì cũng coi như thất bại.】 Tôi nghe vậy, tiếp tục hỏi: “Thế còn Lâm Ý?” 【Thật tiếc, cô ấy không vượt qua được thử thách. Dù gì thì cuối cùng vẫn chấp nhận giao dịch với Thẩm Hoài Tự.】 Tôi lờ mờ hiểu ra, vẫn thấy tổ chức của mấy nhỏ này kỳ lạ thú vị thật sự. “Vậy nếu vượt qua được thử thách thì được gì?” 【Tùy người thôi bé yêu à~ Ví dụ như bé yêu của tớ thì ham sắc, vậy nên Liên minh Phấn Hồng sẽ sắp xếp cho một nhân vật nam vừa đẹp trai vừa giỏi giang. Hứa Yên thì đầy tham vọng, nên tụi tớ sẽ giúp cô ấy tranh giành quyền lực trong sự nghiệp. Còn nếu lúc đó Lâm Ý vượt qua được, thì bọn tớ sẽ giúp cô ấy hoàn thành ước mơ trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp.】 À, ra là vậy.