Sắc mặt Tống Sở Sở trắng bệch, đột nhiên chỉ tay vào tôi gào lên: “Là do cô ta! Tất cả là cô ta gài bẫy tụi cháu! Bác Bùi, bác phải tin…” “Câm miệng!” Bố tôi quát lớn, “Cô và mẹ cô, tối nay dọn khỏi nhà tôi ngay!” Nhìn hai người họ mặt không còn giọt máu, tôi lại chẳng thấy hả hê như đã tưởng. Những thống khổ mà họ đổ lên đầu tôi ở kiếp trước, không thể chỉ bằng từng ấy mà xóa sạch được. “Bố,” tôi nhẹ giọng nói, “chuyện này, con muốn tự mình giải quyết.” Bố tôi do dự giây lát, cuối cùng gật đầu, rồi quay người rời đi. Trong phòng chỉ còn lại ba người chúng tôi. Lâm Đan Phong lao đến ôm lấy chân tôi. “Tiểu Ái! Anh biết anh sai rồi! Tất cả là do Tống Sở Sở dụ dỗ anh… anh nhất thời hồ đồ…” Tống Sở Sở trừng mắt kinh ngạc, không thể tin nổi vào tai mình. “Lâm Đan Phong! Anh dám…” Tôi lùi lại một bước, tránh thoát cái chạm tay ghê tởm đó, lạnh lùng đứng nhìn hai kẻ cắn xé nhau. “Lâm Đan Phong,” tôi cất giọng nhẹ nhàng, nhưng khiến cả hai phải nín bặt, “anh có biết kiếp trước tôi đã chết thế nào không?” Hắn ngơ ngác ngẩng đầu lên, rõ ràng không hiểu tôi đang nói gì. “Tôi bị nhốt vào trại tâm thần, bị sốc điện, bị ép uống thuốc, cuối cùng bị hành hạ đến chết.” Tôi ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn, “Tất cả… là nhờ công của hai người.” Đồng tử của Lâm Đan Phong co rút, mặt hắn tái nhợt như xác chết. “Cô… cô đang nói gì vậy…” Tống Sở Sở bỗng thét lên một tiếng chói tai: “Bùi Ái Ninh điên rồi! Cô ta thật sự điên rồi!” Cô ta quay sang kéo tay Lâm Đan Phong: “anh Phong! Mau chạy đi! Con điên này sẽ giết chúng ta mất!” Tôi đứng dậy, từ ngăn kéo lấy ra một tập hồ sơ, ném thẳng xuống trước mặt bọn họ. “Đây là chẩn đoán của bệnh viện tâm thần. Có chữ ký giả mạo.” Tôi bật cười, “Kiếp trước, hai người dùng thứ này để tống tôi vào viện, nhớ không?” Lâm Đan Phong run rẩy lật mở tài liệu, vừa nhìn thấy chữ “tâm thần phân liệt” thì tay suýt siết nát tờ giấy. “Không thể nào… Không thể nào…” Hắn lẩm bẩm như kẻ mất hồn. “Chúng ta… còn chưa làm gì…” “Chưa kịp ra tay?” Tôi lạnh lùng tiếp lời, “Phải, kiếp này đúng là các người chưa kịp.” Tống Sở Sở đột nhiên nhào lên định giật lấy tập tài liệu, nhưng bị tôi dễ dàng tránh được. Cô ta ngã nhào xuống đất, chiếc váy hàng hiệu bị rách toạc một đường dài. “Cô nghĩ sống lại một lần là thay đổi được tất cả sao?!” Cô ta gào lên điên dại, “Cô mãi mãi chỉ là con tiểu thư cao cao tại thượng! Tại sao?! Tại sao cô lại có tất cả?!” Tôi bình tĩnh nhìn gương mặt vặn vẹo vì ghen tị của cô ta. “Vậy ra, đây chính là lý do cô hận tôi? Chỉ vì tôi sống tốt hơn cô?” 8 “Không chỉ vậy!” Tống Sở Sở liên tục lắc đầu điên loạn. “Từ nhỏ đến lớn, ai cũng xoay quanh cô! Ngay cả anh Phong… rõ ràng anh ấy thích tôi, vậy mà vẫn phải lấy lòng cô!” Sắc mặt Lâm Đan Phong sau câu đó trở nên vô cùng khó coi. Hắn định nói gì đó, nhưng bị tôi cắt ngang. “Vậy thì bây giờ, tôi cho hai người toại nguyện, song túc song phi, cút khỏi nhà họ Bùi.” Lâm Đan Phong mặt xám như tro, còn Tống Sở Sở như thể bị rút sạch sinh khí, ngồi phịch xuống đất. “Giờ thì,” tôi bước đến trước bàn làm việc, mở máy tính, “đến lúc nói đến hình phạt cho các người rồi.” Trên màn hình hiện ra hai tập tài liệu. “Tài liệu thứ nhất,” tôi chỉ sang bên trái, “Tự giác ra đầu thú về việc tráo điểm và biển thủ công quỹ, chấp nhận sự trừng phạt của pháp luật.” “Hoặc thứ hai,” tôi chỉ sang bên phải, “Tôi công khai toàn bộ bằng chứng hôm nay, khiến các người thân bại danh liệt, cả đời không ngẩng đầu nổi.” Lâm Đan Phong nhìn chằm chằm vào màn hình, rồi bỗng nở nụ cười. “Bùi Ái Ninh, cô tưởng làm vậy là thắng rồi à?” Hắn đột ngột móc ra một con dao nhỏ từ túi áo. “Nếu đã thế thì… chúng ta cùng chết đi!” Hắn lao tới chém về phía tôi, nhưng tôi vẫn đứng yên, không tránh né. Ngay khoảnh khắc lưỡi dao sắp chạm vào người tôi, Lâm Đan Phong như đụng phải một bức tường vô hình, bị bật ngược lại, đập mạnh vào tường rồi rơi xuống. “A a a!” Tống Sở Sở hét lên thất thanh, “Cái gì vậy?!” Tôi chậm rãi bước tới, nhặt con dao dưới đất, cúi xuống. “Quên không nói với anh,” tôi nhẹ giọng, “hệ thống của tôi có cơ chế bảo vệ.” Lâm Đan Phong sợ hãi nhìn tôi, như thể đang đối diện một sinh vật ngoài hành tinh.