13. Một năm sau khi ta bị phế. Triệu Yến Kỳ lập Quý phi Cơ thị làm Hoàng hậu, phế thái tử Triệu Nguyệt Hành, lập con trai của Cơ hậu làm Thái tử. Từ đó thiên hạ rối loạn. Phụ thân và huynh trưởng của Cơ hậu đem quân tiến vào hoàng thành, mưu lập ấu chủ đăng cơ. Buồn cười thay, đứa bé ấy còn chưa tròn một tuổi. Thái hậu tức giận quở trách Cơ hậu vong ân bội nghĩa, lại bị nàng ta nhốt lại, còn cho người đánh bằng roi da. Triệu Yến Kỳ đường cùng, liên tục viết thư cầu phụ thân ta xuất binh cứu giá. Phụ thân đều từ chối. Hôm nay, phụ thân đột nhiên khoác giáp, đón ta và mẫu thân vào doanh trại. Ông nện mạnh hai chiếc hộp lên bàn, khiến ta và mẫu thân giật bắn mình. Chẳng ngờ ông xoay người, bất ngờ che mặt bật khóc: “Bà nó! Sớm biết thằng chó họ Triệu kia bất tài thế này, lão tử có bị chém đầu cũng không gả con gái cho nó! Con chịu khổ, người làm phụ thân như ta cũng có lỗi…” Mẫu thân nắm tay ông: “Tướng quân, rốt cuộc chàng định làm gì vậy?” Phụ thân nắm tay bà, lòng bàn tay to lớn bọc lấy bàn tay nhỏ bé: “Lão tử muốn tạo phản!” “Phụ thân?” “Đừng cản, phụ thân đã nghĩ suốt một năm nay rồi, mưu tính cũng một năm rồi. Nay triều chính đại loạn, đúng là cơ hội trời ban!” Ta không khỏi hoang mang: “Phụ thân… muốn làm Hoàng đế sao?” Phụ thân vác đại kích lên vai, cơ bắp nổi rõ nơi bả vai rắn chắc: “Không, đến lúc đó con làm.” “…” “Con đã cùng tên chó Triệu kia đi hết đoạn đường từ Thái tử lên ngôi đế, dâng trọn tuổi thanh xuân cho hắn, để rồi bị giam trong hậu cung lạnh lẽo, bị hắn phụ bạc. Trạch Trạch, ngôi cửu ngũ này… con xứng đáng có được!” Nói rồi, ông đưa ta hai chiếc chìa khóa. “Trong hai hộp kia là hai lệnh hổ phù. Nếu phụ thân thua, sau lưng con vẫn còn năm nghìn tinh binh và hai nghìn kỵ binh của phụ thân đích thân huấn luyện.” Nghĩ ngợi một hồi, ông lại hừ lạnh: “Không, lão tử chưa từng đánh trận nào mà thua! Chờ đó, phụ thân đi bình định loạn thần, rồi đem tên chó họ Triệu kia trói về cho con dắt chơi!” “Bẩm…” Một phó tướng bước vào, phía sau còn có một người thân hình cao gầy, đội đấu lạp, khó thấy rõ diện mạo. Phụ thân nheo mắt: “Người phương nào?” Người nọ bước lên ôm quyền: “Tại hạ nguyện theo Tướng quân chinh phạt nghịch đảng, thảo diệt mẫu tử họ Triệu.” Giọng nói ấy… khiến lòng ta chấn động. Phụ thân quát hỏi: “Tiểu tử, ngươi là ai?” Người nọ tháo đấu lạp, lộ ra gương mặt tuấn tú. Chưa kịp để phụ thân đuổi, y đã rút kiếm ra sau lưng. “Là phế Thái tử Triệu Nguyệt Hành! Tướng quân cẩn thận!” Phó tướng bên cạnh phụ thân lập tức quát lớn, rút đao xông tới. Người này theo phụ thân ta chinh chiến hơn hai mươi năm, đao pháp trong quân gần như vô địch. Thế nhưng hôm nay lại bị Triệu Nguyệt Hành đánh đến thua liểng xiểng. Triệu Nguyệt Hành thu kiếm vào vỏ, nhìn vị phó tướng thở dốc: “Không có ý mạo phạm Tướng quân.” “Thân thủ khá lắm!” - Phụ thân đập bàn cười to, nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh: “Nhưng ngươi không có lý do gì để theo ta. Dù sao, ngươi cũng họ Triệu.” “Tiểu thư nhà họ Quân chính là lý do của ta. Vì nàng, ta nguyện chiến đấu.” Triệu Nguyệt Hành vén tay áo, lộ ra chiếc ngọc trai ta từng tặng chàng. Phụ thân chấn động: “Đây chẳng phải là viên ngọc phụ thân lặn xuống biển vớt về rồi tặng cho Trạch Trạch sao? Ngươi nói… vì con gái ta mà ra trận?” “Phải. Ta thích Quân tiểu thư.” Chàng nhìn ta, ánh mắt dịu dàng, đầy kiên định. Chàng nâng kiếm, quỳ xuống. Nhìn ta, từng lời như thề: “Trận chiến này, với Tướng quân là bảo vệ con gái, còn với ta là đường trở về. Quân tiểu thư ở đâu, ta liền ở đó. Những năm qua vẫn vậy, sau này cũng thế!” Nghe xong, phụ thân lập tức vung đại kích chém tới. Triệu Nguyệt Hành không tránh, vẫn đứng thẳng lưng đón nhận. Ta hốt hoảng, lao lên chắn trước mặt chàng: “Phụ thân, đừng làm hại chàng!” Trong trướng lặng ngắt như tơ. Tay phụ thân cầm cán kích dừng lại giữa không trung, đôi mắt nheo lại. Rồi ông bất chợt cười lớn: “Tiểu tử, ngươi gan lì hơn thằng chó họ Triệu kia. Ngươi muốn theo ta, ta chấp thuận. Nhưng có một điều…” Ông liếc ta, rồi lại nhìn Triệu Nguyệt Hành: “Ngoài chiến trường đao kiếm vô tình, hãy tự bảo vệ mình, đừng để con ta đau lòng.” Mặt ta nóng ran, vội rút tay khỏi vai chàng thì bị chàng nắm ngược lại. “Ta thề, nhất định không để Quân tiểu thư đau lòng. Ta… cũng chẳng nỡ.” Thấy ta cười, chàng vội cúi đầu, vành tai đỏ ửng như máu. “Tỷ à, chờ ta trở về.” 14. Không ai ngờ, trận chiến này chỉ kéo dài hơn nửa năm là toàn thắng. Nhanh đến mức khiến người ta sững sờ. Phụ thân nhìn làn khói súng tan dần ở ngoài thành, lắc đầu cười: “Đúng là sức trẻ, đánh trận hăng thật…” Tối hôm đó, Triệu Nguyệt Hành trói chặt Triệu Yến Kỳ, đẩy đến trước mặt ta: “Ta bắt hắn về rồi, tùy Quân tiểu thư xử trí.” Nói xong, chàng định rời đi, định để ta và Triệu Yến Kỳ được riêng tư. “Ngươi cũng ở lại.” Ta gọi chàng. Chàng quay lại nhìn ta, do dự mở miệng: “Quân tiểu thư?” “Giữa ta và Triệu Yến Kỳ, đã chẳng còn gì để nói nữa.” Đôi mắt Triệu Nguyệt Hành sáng lên: “Tốt, vậy để ta giết hắn.” “Khoan! Không cần… dữ dằn vậy đâu…” Ta nhìn Triệu Yến Kỳ rũ rượi, ánh mắt vô hồn: “Cho hắn một phong ấp, sống nốt đời nhàn tản như tông thất vô dụng.” Triệu Nguyệt Hành cất kiếm, lạnh lùng: “Vậy là quá nhẹ cho hắn rồi.” Triệu Yến Kỳ nhìn ta chằm chằm, bỗng vỗ tay cười lớn: “Tỷ tỷ, tỷ đẹp quá… Làm Hoàng hậu của ta nhé? Ta thề sẽ đối xử thật tốt với tỷ…” Ta bước tới, vén mớ tóc rối trước mặt hắn: “Yến Kỳ, lần này, tỷ tỷ không thể làm Hoàng hậu của đệ nữa.” “Tại sao? Không, ta chỉ muốn tỷ làm Hoàng hậu của ta…” “Bởi vì ta không muốn. Ta không muốn bị giam cầm trong lồng son ấy nữa. Ta đã tự do rồi. Và đệ, từ nay… cũng tự do.” Triệu Yến Kỳ nghe ta nói xong, tựa hồ hiểu mà cũng như không, chỉ lặng lẽ gật đầu. Nước mắt hắn không ngừng rơi xuống, từng giọt, từng giọt. Khi bị dẫn đi, tiếng khóc của hắn còn vang vọng khắp nhà ngục: “Tự do rồi… đều được tự do rồi…” Triệu Yến Kỳ rời đi rồi, ta ngồi một mình, lặng lẽ nhìn mảnh ngọc vỡ dưới đất. Đó là ngọc bội ta từng tặng cho hắn, khi nãy từ người hắn rơi xuống, vỡ tan thành từng mảnh. “Ta còn một thứ muốn giao cho nàng.” Triệu Nguyệt Hành đưa ngọc tỷ đến trước mặt ta. Ta không nhận lấy, chỉ hỏi hắn: “Ngươi từng là Đông cung Thái tử, nay còn muốn làm quân vương sao?” Triệu Nguyệt Hành khẽ cong môi: “Vậy cô nương có còn nguyện ý làm hoàng hậu nữa không?” Thấy ta không trả lời, hắn cụp mắt, giọng khàn đặc: “Nếu nàng biết khi xưa ta tranh vị Thái tử cùng huynh đệ, chẳng qua là để mỗi ngày được thấy nàng, thì hôm nay nàng đã chẳng hỏi ta có còn muốn làm vua hay không.” “Ý ta là, nếu nàng muốn làm đại bàng tung cánh giữa trời, ta nguyện làm chú chim nhỏ kề bên. Nếu nàng chỉ muốn làm Nhị tiểu thư Tướng phủ, thì ta sẽ làm thị vệ theo hầu nàng. Chỉ cần mỗi ngày đều được thấy nàng là đủ.” Vừa dứt lời, phía sau liền có bóng người cao lớn bước ra từ bóng tối. Phụ thân ta vỗ tay “bốp bốp”, người sắt rơi lệ: “Tốt! Tốt lắm! Nếu đã vậy thì Tiểu Trạch về sau làm nữ đế, ngươi làm nam sủng cho nó!” “Phụ thân???” “Được.” Ta và Triệu Nguyệt Hành đồng thanh mở miệng. “Triệu Nguyệt Hành?! Ngươi ‘được’ cái gì mà được?” Hắn nghiêm túc đáp: “Ta nguyện ý làm nam sủng của nàng.” “Ta không nguyện ý.” Ta nhíu mày, túm tay áo hắn kéo ra ngoài. “Còn nhỏ mà đã không đứng đắn.” “Vậy thế nào mới gọi là đứng đắn?” “Dĩ nhiên là ba mối sáu lễ, để thiên hạ đều biết ngươi là phu quân của ta, chứ không phải thứ gì âm thầm lén lút.” Triệu Nguyệt Hành bất ngờ dừng lại, quay người nắm chặt cổ tay ta. Ta vừa xoay đầu, liền va vào đôi mắt ngập đầy ý cười của hắn. “Tỷ tỷ, tỷ nói thật sao?” “Ta nói thật. Đến lúc đó, ba mối sáu lễ, rượu hợp cẩn, kết tóc đồng tâm, bái đường thành thân - thiếu một thứ cũng không được.” Triệu Nguyệt Hành khựng lại, rồi bất ngờ ôm lấy ta từ phía sau, nhẹ giọng nói: “Không được. Như vậy rườm rà quá. Ta sợ nàng đổi ý. Chi bằng… nàng cho ta một miếng bánh, hay một viên kẹo, ta theo nàng về nhà ngay đêm nay.” “Khụ…” - Ta huých khuỷu tay vào hắn: “Phụ thân ta còn đang nhìn đó!” 15. Về sau, ta không tiếp quản giang sơn nhà họ Triệu. Ngược lại lại tiếp quản tiệm bánh ngọt ở phía Đông thành. Sau khi thành thân với Triệu Nguyệt Hành, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi. Ban ngày hắn vùi đầu nhào bột làm bánh. Ban đêm… cũng dốc sức nhào bột. Thiếu niên trẻ tuổi, khí lực dồi dào, một thân sức lực không chỗ phát tiết. “Sao ta cứ cảm thấy, mỗi lần ngươi đều cố tình xem ta là bánh thỏ đỏ vậy? Còn bôi mấy dấu đỏ lên người ta?” “Rõ ràng là tỷ tỷ xem ta là bánh thỏ trước mà, quên rồi sao?” Triệu Nguyệt Hành ôm lấy ta, đầu ngón tay chơi đùa với vài lọn tóc ướt mồ hôi của ta. “Hôm đó tỷ bất ngờ nâng mặt ta lên, còn ghé sát lại gần. Ta suýt tưởng tỷ định ăn thịt ta.” Ta sững người vài giây: “Chẳng lẽ ngươi là thiếu niên từng cắn miếng bánh thỏ của ta hôm đó?” “Cuối cùng cũng nhớ ra rồi.” “Hôm đó ta mang bánh đến xin lỗi ngươi, ngươi lại nói không thích ăn.” Hắn nằm trên vai ta, giọng ấm ức: “Người ta lớn rồi thì khẩu vị cũng đổi mà, trước kia là thích ăn đấy…” Ta đưa tay vuốt má hắn, lại bị hắn giữ tay lại, áp lên ngực mình. “Nàng nói đi, bây giờ nàng thích ăn gì, ta đều làm cho nàng.” Tay ta khẽ run lên. Xong đời, không có việc gì lại đi chọc hắn làm gì? Xem ra tối nay canh ba lại phải thắp đèn luyện bánh tiếp rồi. Trong tiếng nến chảy tí tách rơi xuống, xen lẫn tiếng thở dốc khàn khàn của hắn. “Năm đó tỷ cắn ta một miếng, xem ta là bánh. Tỷ phải chịu trách nhiệm với ta…” “Được, ta chịu trách nhiệm.” “Vậy tỷ nói xem, ta là vị mặn… hay là ngọt?” “Mặn… Không, là ngọt…” Triệu Nguyệt Hành khẽ khựng lại, không nhịn được cúi xuống hôn ta: “Nàng cũng ngọt lắm.” -Hoàn-