20. Ta hít sâu một ngụm khí lạnh. Tự ý nuôi tử sĩ, đó là tội mưu nghịch! Một khi tội danh này được định, thì không chỉ là bị phế, mà còn liên lụy cửu tộc! “Thái tử… hắn mắc bẫy rồi sao?” “Sao lại không.” Tiêu Triệt cười lạnh: “Hắn chỉ một lòng muốn bắt nàng làm ‘bằng chứng’ để kéo ta xuống nước, đâu còn lòng dạ mà suy xét. Hắn dẫn cấm quân khí thế hừng hực xông vào trang viện, lại tự tay lôi ra những bằng chứng đủ khiến bản thân vạn kiếp bất phục.” Chiêu “dẫn hổ vào lồng” này… quá mức cao minh! Thái tử tưởng mình đi bắt ta, kết quả lại là… chính tay hắn đưa tâm phúc quan trọng nhất - Lại bộ Thượng thư, ra đầu đài. Một khi Trương Thượng thư bị kéo xuống ngựa, tức là cánh tay chủ lực của Thái tử nơi triều đình, bị chặt đứt. “Vậy… còn vụ án phóng hỏa thì sao?” Ta vẫn còn có phần lo lắng. “Đừng vội.” Chàng vỗ nhẹ mu bàn tay ta, giọng điềm tĩnh mà chắc nịch: “Vở kịch hay, còn ở phía sau.” Tiểu Đức Tử - chính là mục tiêu tiếp theo. Lúc này, sau khi Trương Thượng thư bị kéo xuống, Thái tử ắt sẽ lâm vào hỗn loạn, tâm thần không vững. Mà Tiểu Đức Tử, kẻ đứng sau điều phối mọi việc, chính là kho bí mật sống. Nếu bị bắt, hậu quả khôn lường. Thái tử muốn tự bảo toàn, ắt sẽ ra tay giết người diệt khẩu. Mà Tiêu Triệt, từ lâu đã đoán được điều này. Chàng đã lệnh cho Phong và Lâm, âm thầm giám sát Tiểu Đức Tử. Chỉ cần có người ra tay, bọn họ lập tức hành động - tung một chiêu “bắt ve sầu, chim sẻ rình sau”. Quả nhiên - chưa tới nửa đêm, tin tức đã truyền về. Tiểu Đức Tử, trên đường rời cung, bị “thích khách” tập kích. Phong và Lâm kịp thời xuất hiện, cứu hắn một mạng, đồng thời - bắt sống được một tên thích khách. Tên thích khách kia, chính là thống lĩnh thị vệ của phủ Thái tử. Nhân chứng, vật chứng - đầy đủ cả. Sáng sớm hôm sau, vào buổi chầu, Tiêu Triệt đích thân mang theo Tiểu Đức Tử sợ đến tè ra quần, cùng với tên thống lĩnh bị trói chặt như bánh tét, bước vào đại điện. Trước mặt quần thần cả triều, chàng không kiêng dè gì, vạch trần từng chi tiết: “Thái tử sai cung nữ trộm ngọc bội, sai người phóng hỏa, rồi gắp lửa bỏ tay người, muốn đổ vấy cho Vương phi của ta. Sau khi chuyện bại lộ, lại còn mưu toan giết người diệt khẩu, xóa sạch dấu vết.” Mỗi một câu, như sấm vang điện hạ. Tiểu Đức Tử quỳ rạp trên đất, vì muốn giữ mạng, nên khai sạch như tuôn đậu từ ống trúc, không chừa lại chút gì. Hắn thậm chí còn phun ra một bí mật chấn động hơn: Ba năm trước, chính tay hắn là người dâng chén rượu độc cho Tiêu Triệt! Hắn không rõ trong rượu có gì, nhưng nhớ rất rõ - chính Thái tử căn dặn: “Nhất định phải nhìn thấy Tam hoàng tử uống cạn.” Lời vừa dứt, cả triều xôn xao! Từng ánh mắt như đao nhọn, đồng loạt quét về phía Thái tử - lúc này đã mặt không còn chút huyết sắc. Mưu hại hoàng tử, chính là mưu nghịch. Đồng nghĩa với tội tru di! “Phụ hoàng! Hắn nói láo! Hắn bị Tiêu Triệt mua chuộc rồi! Hắn cố ý vu oan cho nhi thần!” Thái tử vẫn cố vùng vẫy lần cuối. Hắn quỳ rạp, chỉ tay vào Tiêu Triệt, gào đến khản giọng, “Phụ hoàng! Người nhất định phải tin nhi thần!” “Ồ?” Tiêu Triệt nhướng mày, ánh mắt lạnh buốt như hàn băng. Tay áo khẽ đảo, lấy ra một bức thư. Là mật tín. “Đây là thư ngươi sai người mang đến phủ Lại bộ tối qua, gửi cho Trương đại nhân.” Tiêu Triệt chậm rãi lên tiếng, “Trong thư, ngươi bảo hắn cứ yên tâm, chỉ cần chịu nhận hết tội, ngươi sẽ bảo toàn tính mạng cho cả nhà hắn . Còn nói rằng: ‘Chỉ cần giải quyết được cái gai trong mắt, ngôi vị kia - sớm muộn cũng là của bổn thái tử.’ ” Chàng dâng thư lên long án, giọng không nhanh không chậm: “Bức thư này, được tìm thấy trên người quản gia Trương phủ, phía dưới còn có chữ ký và tư ấn của Thái tử.” Đây chính là… cọng rơm cuối cùng đè sập con lạc đà. 21. Hoàng đế nhìn chằm chằm vào bức thư trong tay, giận đến toàn thân run rẩy, bỗng dưng ném mạnh lá thư vào mặt Thái tử! “Nghịch tử! Ngươi là đồ nghịch tử!” Ngài chỉ tay vào hắn, cả ngón tay cũng run lên: “Trẫm đối đãi ngươi không bạc! Cả giang sơn này, trẫm đã chuẩn bị giao lại vào tay ngươi! Thế mà ngươi… Ngươi lại dám làm ra chuyện hại huynh diệt đệ, mưu phản đoạt vị như thế này! Ngươi khiến trẫm thất vọng đến tận xương tủy!” “Phụ hoàng... nhi thần bị oan...” Thái tử vẫn cố cãi, nhưng giọng nói yếu ớt như muỗi kêu. Thế cục đã định - chứng cứ rành rành, không còn đường lui. “Người đâu!” Hoàng đế giận dữ quát như sấm: “Lôi nghịch tử này xuống! Phế bỏ ngôi Thái tử! Giam vào Tông Nhân Phủ, vĩnh viễn không được thả! Còn hoàng hậu - dạy con không nghiêm, lời lẽ thất đức, từ hôm nay - giáng vào lãnh cung, đóng cửa suy xét!” Chỉ trong mấy câu nói, sét đánh ngang trời. Quyết đoán, không hề lưu tình. Khi hoàng hậu nghe tin, ngất xỉu ngay tại chỗ. Còn Thái tử, lúc bị thị vệ lôi đi, vẫn không ngừng tru tréo gào thét: “Tiêu Triệt! Ngươi không được chết tử tế! Dù ta có hóa thành quỷ cũng không tha cho ngươi!” Tiêu Triệt chỉ lặng lẽ nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng tuyết ngàn năm, không gợn chút cảm xúc. Một mối thù chôn sâu suốt ba năm, một cơn đại biến trong cung đình đầy máu và quyền lực, cuối cùng đã hạ màn. Thái tử sụp đổ, thế lực phe hắn - cây đổ khỉ tan, kẻ thì bị điều tra, người thì bị bãi quan. Triều đình đại tẩy rửa, một lớp quan lại mới lên thay, thanh thế và trật tự đổi thay từ gốc. Còn Tiêu Triệt… Vì lập đại công, lại thể hiện được tài năng xử lý chính vụ lẫn mưu lược quyền biến, được phụ hoàng và bách quan đồng loạt tán dương. Ai nấy đều rõ ràng trong lòng: Thiên hạ Đại Thịnh, rốt cuộc đã định chủ nhân kế vị. 22. Trên đường từ hoàng cung trở về vương phủ, trời kinh thành bỗng đổ trận tuyết đầu tiên của mùa đông. Ta vén rèm xe, nhìn ra ngoài chỉ thấy một màu trắng xóa, bất giác có cảm giác như cách mấy đời kiếp. Vài tháng ngắn ngủi, thế sự đã long trời lở đất. Kẻ từng bị thiên hạ cười chê là kẻ ngốc… Người từng bị bỏ rơi như ta… Giờ đây đã đứng ở đỉnh cao quyền lực. Thế nhưng trong lòng ta, lại không hề có niềm vui như tưởng tượng. Chỉ có một nỗi mỏi mệt vô hình, như khi mọi bụi trần rơi rụng, tâm trí trở nên trống rỗng. Về đến vương phủ, Tiêu Triệt cho lui tất cả hạ nhân. Trong gian phòng rộng lớn, chỉ còn lại hai chúng ta. Chàng bước đến bên ta, vươn tay ôm ta vào lòng. Cái ôm ấy, chặt chẽ, mãnh liệt, như muốn hòa ta vào xương tủy chàng . “Mọi chuyện… đã qua rồi.” Chàng thì thầm bên tai ta. Ta dụi mặt vào lồng ngực ấm áp của chàng , nhẹ gật đầu, nhưng nước mắt lại rơi không ngừng. Phải rồi, đều qua cả rồi. Những ngày tháng sống trong run sợ, những toan tính âm hiểm, những lần kề dao mà nhảy múa… Cuối cùng, cũng đã trôi qua. “Vãn Tình.” Chàng nâng khuôn mặt ta lên, đầu ngón tay dịu dàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt. “Xin lỗi nàng.” Ta ngẩn ra. “Sao chàng lại xin lỗi thiếp?” Chàng nhìn ta, trong ánh mắt chưa từng nghiêm túc và áy náy đến thế. “Thật ra... ta đã nhớ lại từ lâu rồi.” “Ngay trong năm thứ hai nàng chăm sóc ta... ta đã hoàn toàn hồi phục thần trí.” Tim ta như khựng lại một nhịp. “Vậy... tại sao chàng không nói?” “Bởi vì ta sợ.” Chàng bật cười chua chát. “Lúc đó, ta không có gì trong tay, xung quanh toàn là người của Thái tử. Nếu để lộ, chỉ có con đường chết. Ta đành phải tiếp tục giả ngốc, chờ trong tối, tìm lấy cơ hội.” “Đó là năm tháng đen tối nhất trong đời ta. Ta tỉnh táo, mà lại phải nhìn bản thân bị cười nhạo, bị chà đạp như một kẻ đần độn. Ta đã không biết bao lần, nghĩ rằng... nếu chết đi, có lẽ sẽ dễ chịu hơn.” Giọng chàng rất nhẹ, nhưng ta lại nghe được nỗi tuyệt vọng sâu thẳm, đầy đau đớn. Trái tim ta như bị một bàn tay vô hình siết chặt. “Chính là nàng… đã kéo ta trở lại.” Ánh mắt chàng nhìn ta, chan chứa sự cảm kích và... tình yêu. “Mỗi đêm, nàng lén mang đồ ăn đến cho ta, sợ ta đói. Mùa đông, nàng mang hết củi lửa trong phủ cho phòng ta, còn mình thì lạnh run trong đêm. Khi ta bị người của Lưu Như Nguyệt bắt nạt, nàng không chút do dự cchàng trước mặt ta, cho dù... bị đánh đến mình đầy thương tích.” “Vãn Tình... nàng có biết không?” “Trong những ngày tối đen không lối thoát ấy, nàng là tia sáng duy nhất của ta.” Mỗi lời chàng nói, như chiếc chìa khóa mở ra từng ô ký ức đã phủ bụi. Những việc nhỏ ta đã từng quên, hóa ra… Chàng đều nhớ. Nhớ rất rõ. “Vì thế...” Ta nghẹn ngào, nói không thành lời. “Vì thế, khi ta rơi xuống băng hồ, lúc tỉnh lại, ta biết mình không thể đợi nữa.” Chàng chậm rãi nói: “Ta phải khiến từng kẻ từng ức hiếp nàng, từng tên từng cười nhạo nàng… Tất cả, phải quỳ dưới chân nàng. Ta muốn đem những thứ tốt nhất thế gian này, dâng đến trước mặt nàng.” “Ta giả vờ mất trí, chỉ nhớ mình nàng… Bởi trong lòng ta, ngoài nàng ra… Không ai là quan trọng.” Thì ra… Tình cảm của chàng , không phải nhất thời. Không phải vì ta vô thức gọi tên chàng trong mộng. Không phải một chiến lược. Không phải một kế hoạch. Mà là một thứ tình cảm sâu nặng, được ấp ủ từ lâu. Nước mắt ta, cuối cùng không kìm nổi, tuôn trào. Nhưng lần này… không vì tủi thân. Không vì sợ hãi. Mà là vì... Hạnh phúc. Chàng cúi đầu, nhẹ nhàng hôn đi những giọt lệ trên mặt ta. Rồi... môi chàng chạm vào môi ta. Ngoài cửa sổ, tuyết trắng rơi như mưa, phủ trắng cả nhân gian. Ta biết, kể từ hôm nay… cuộc đời của ta và chàng , sẽ sang trang. Một trang mới, không còn âm mưu. Không còn thù hận. Chỉ còn lại… Ta và chàng, cùng nhau viết nên chương hồi ấm áp nhất. -Hoàn-