Ở bệ/nh viện. "Tôi cần th/uốc ức chế dành cho Omega," Alpha đưa chứng minh nhân dân, rồi thêm thắt: "Mang về cho người nhà." "Em ấy đặc biệt gọi điện, nhờ tôi giúp." Bác sĩ: "Ừ." Tổng giám đốc Lộ băn khoăn: "Nhưng sao em ấy thà dùng th/uốc ức chế còn hơn nhờ tôi giúp?" Bác sĩ: "Không biết." Lộ Uyên nhìn kỹ, phát hiện bác sĩ cũng là Alpha. Lộ Uyên: "Anh có Omega không?" Bác sĩ đeo khẩu trang, tiếp tục viết đơn: "Không." Lộ Uyên: "Thảo nào anh không biết." Tổng giám đốc Lộ trưng cái vẻ mặt “tôi khác anh" rồi tự đắc: "Tôi có Omega." Bác sĩ: “...” Kỳ cục. Cuối cùng, tổng giám đốc Lộ miễn cưỡng m/ua hai liều th/uốc ức chế. Dĩ nhiên hắn không quá miễn cưỡng, hắn chỉ rất muốn trượt chân để th/uốc ức chế "vô tình" rơi vỡ. Tốt nhất là vỡ tan. Rồi hắn có thể "miễn cưỡng" đ/á/nh dấu tạm thời. Dù chỉ là cuộc hôn nhân do gia đình sắp đặt, nhưng là Alpha, hắn có nghĩa vụ an ủi Omega. Đổi lại, hắn hy vọng, lần phát tình tiếp theo, Omega sẽ gọi cho hắn chứ không phải chú Ngô. Bên kia, sau cuộc gọi, Tô Doãn hoàn toàn kiệt sức, cậu thấy cực kỳ khó chịu, trong phòng toàn pheromone của Omega. May mắn thay, Beta không bị ảnh hưởng bởi pheromone, nên Tô Doãn mới gọi cho chú Ngô. Tiếng mở cửa vang lên, khoé mắt Tô Doãn đỏ hoe, cậu yếu ớt gọi: "Chú Ngô?" Không thấy trả lời, Tô Doãn hé mắt thì va phải ánh mắt của tổng giám đốc Lộ đang đứng ngoài cửa. Thực ra, Lộ Uyên không phải không muốn trả lời, mà không kịp trả lời. Cuộc hôn nhân của họ vừa do gia đình, vừa liên quan đến độ tương thích. Độ tương thích giữa hai người khá cao nên khi mở cửa, Alpha suýt không bước nổi. Pheromone của Omega ở khắp nơi, nhất là khi Tô Doãn nhìn hắn, đôi mắt sáng long lanh như mặt hồ gợn sóng. Thấy tổng giám đốc Lộ ngẩn người, mặt hồ càng thêm xao động. Tô Doãn chỉ thấy khó chịu hơn, pheromone mất kiểm soát, cả người cậu nhũn ra. Thậm chí cậu có cảm giác như mình đang bị không khí bao vây, cậu cảm nhận rõ từng luồng khí luồn qua mắt cá chân, cổ và... cả tuyến thể. Khoé mắt cậu đỏ hơn, rưng rưng như sắp khóc.