15. Những năm qua, đàn ông theo đuổi tôi nhiều không đếm xuể. Tôi cũng từng trải qua một mối tình, ngắn ngủi đến mức chẳng kịp ghi dấu. Tôi không ngốc, cũng không mù quáng — tôi biết rõ, Trương Chu Tự có lẽ đã thích tôi. Vụ ầm ĩ lần này của Tống Quyết, chẳng khác nào phá vỡ lớp kính mỏng giữa tôi và Trương Chu Tự. Từ bệnh viện trở về, hai chúng tôi ngồi im lặng trong xe. Cuối cùng vẫn là anh mở lời trước: “Em muốn ăn gì tối nay? Anh nghe nói có một quán…” “Trương Chu Tự.” Tôi ngắt lời, quay sang nhìn anh. Anh lập tức căng cứng người, như thể lời tiếp theo tôi nói ra sẽ là bản án tuyên bố tử hình. Tôi bật cười, cảm thấy vừa bất lực vừa buồn cười: “Anh đừng căng thẳng như vậy.” Anh gật đầu, nhưng lưng vẫn thẳng đơ như cây cột. Tôi nhìn anh, thở dài một hơi rồi kể cho anh nghe về quá khứ giữa tôi và Tống Quyết. Tôi đem hết những yếu đuối và bất lực từng có ra đặt trước mặt anh. Tôi biết, lần này rất có thể tôi sẽ lại đặt cược sai người, nhưng tôi muốn tin vào cảm giác của chính mình. Con người ta luôn phải trưởng thành qua từng bài học cay đắng, qua những vết thương rướm máu và cả những nỗi đau xé lòng. Chính từ đó, ta mới có thể trở thành một phiên bản đầy đặn và mạnh mẽ hơn của chính mình. Tình yêu đối với tôi không phải điều bắt buộc, nhưng nếu có duyên gặp được, tôi cũng sẽ không từ chối. Vì tôi tin vào chính mình. Tôi kể xong, trong xe bỗng trở nên im ắng. Tôi cười khẽ, có chút tự giễu: “Hồi cấp ba tôi đúng là vừa ngốc vừa vô dụng, lúc nào cũng rụt rè nhát gan.” Trương Chu Tự nhìn tôi. Trong mắt anh không hề có thương hại hay cảm thông như tôi từng tưởng tượng. Chỉ có sự chăm chú và chân thành đến lặng người. “Không đúng. Em không hề ngốc, cũng không hề vô dụng.” “Thế giới này đâu phải truyện ngôn tình đánh mặt sảng khoái gì. Không phải ai sinh ra cũng mạnh mẽ. Chúng ta cần học cách chấp nhận rằng có người không đủ can đảm, rằng có những con người yếu đuối, nhút nhát — nhưng rồi từng chút một, họ học cách trưởng thành, học cách trở nên mạnh mẽ và dũng cảm.” “Mỗi sự thay đổi nhỏ bé, mỗi lần phản kháng dù chỉ rất khẽ khàng… đều là bước tiến cực kỳ to lớn rồi.” “Chu Lăng Tiêu à, em không biết thôi, nhưng em thật sự rất rất giỏi.” Tôi nhìn anh thật lâu. Nhìn đến mức người đàn ông luôn điềm đạm tự tin trước mặt tôi, vành tai đỏ ửng cả lên. Tôi trêu: “Không ngờ tổng tài cũng đọc truyện ngôn tình đánh mặt?” Anh gật đầu một cách nghiêm túc: “Chắc chắn rồi! Nào là chân ái thật đá bay chân ái giả, ngôi sao flop lật tung giới giải trí, trọng sinh rồi quét sạch cả nhà cặn bã... Ờ đúng rồi—còn có cả... tổng tài bá đạo yêu tôi nữa.” Mấy chữ cuối, giọng anh nhỏ hẳn đi, và cả đôi tai đều đỏ như gấc. Cũng… đáng yêu phết đấy chứ.   16. Sau khi ở bên Trương Chu Tự, Tống Quyết vẫn tiếp tục làm việc cho công ty tôi, chỉ là… tôi không bao giờ để anh ta gặp lại tôi nữa. Trương Chu Tự từng âm thầm tìm gặp Tống Quyết, nói rằng sẵn sàng giúp anh ta giải quyết hợp đồng lao động đã ký với tôi, nhưng chính Tống Quyết lại không muốn chấm dứt. Trương Chu Tự tức đến mức ăn không vô cơm. Tôi bèn mở một chi nhánh công ty ở tận Kinh thị, rồi điều Tống Quyết sang đó. Những ngày bên Trương Chu Tự, anh dẫn tôi làm quen với không ít đối tác lớn, cũng giới thiệu rất nhiều nguồn hợp tác quan trọng. Dù không phải vì muốn cho anh cảm giác an toàn, chỉ đơn giản là để cảm ơn anh, để làm anh vui, tôi cũng sẵn sàng làm tất cả. Kết quả, Trương Chu Tự lại mở một công ty ở tận châu Phi, bảo muốn "mượn người" từ công ty tôi để mở rộng thị trường bên đó… rồi phát bắn thẳng Tống Quyết qua kia. Tôi: …??? Cú này gọi là “chuyển công tác kèm một vé bay xuyên lục địa, không khứ hồi luôn”. Một năm sau, tôi mua một căn nhà mới lớn hơn. Lúc dọn nhà thu xếp đồ đạc, tấm ảnh chụp tôi và Trương Chu Tự ngày nhận giấy báo trúng tuyển đại học bất ngờ rơi ra từ một cuốn sách. Tôi ngồi xuống, ngẩn người nhìn bức ảnh ấy một lúc, rồi cẩn thận cất nó lại. Bất chợt, tôi phát hiện mặt sau của bức ảnh có ghi dòng chữ: — Lăng Tiêu bay thẳng lên cao, đường tương lai đều là sắc xuân tươi sáng. — Chúc bạn học Chu Lăng Tiêu, tốt nghiệp vui vẻ! Dưới cùng còn có thêm một dòng nhỏ tí xíu: “À đúng rồi, tớ có thể xin số QQ của cậu không? Tớ là 521XXXXXX.” Tôi sững người một lúc, rồi chợt hiểu ra câu mà anh nói vào ngày chúng tôi gặp lại: “Lần này cuối cùng cũng kết bạn được rồi.” Tôi vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, liền gọi Trương Chu Tự – lúc đó đang giúp tôi dọn đồ trong phòng thay đồ – ra ngoài. “Lúc chụp bức ảnh này, sao không trực tiếp xin số QQ luôn, lại còn viết sau ảnh? Bây giờ em mới nhìn thấy đấy!” Anh gãi mũi, giọng uể oải: “Anh nhát mà… Anh sợ em từ chối trước mặt, chắc chắn sẽ khóc mất.” “Lúc về nhà không thấy lời mời kết bạn của em, anh thật sự đã vừa khóc vừa bay sang nước Mẽo đó…” Tôi bật cười không nhịn được, rồi hỏi tiếp: “Vậy gặp lại rồi, sao không hỏi em vì sao năm đó không kết bạn với anh?” Anh làm bộ đáng thương: “Anh nào dám tự rước nhục? Em đừng nhìn anh là tổng tài chứ… anh thật sự sẽ khóc đấy.” Tôi nhón chân xoa xoa mái tóc mềm của anh, rồi xô anh ngã xuống giường. Tay luồn vào trong áo anh, tôi cười xấu xa: “Bảo bối biết khóc lắm đúng không? Vậy khóc thử cho em xem nào.” -Hết-