Người quân tử không ở nơi hiểm nguy. Đối phó với hai kẻ liều lĩnh này, tôi tiếp tục giả bộ yếu đuối. Tôi siết chặt tay, cơ thể run rẩy vì kích động: “A Văn, dù em không có tiền, không xinh đẹp, nhưng trong lòng em vẫn có anh.” Trần Hiểu Văn vung tay: “A Văn chỉ cần cưới em, đợi kết hôn, em sẽ thêm tên anh vào sổ đỏ căn nhà của em, còn sính lễ thì không cần, xe BMW X5 mà bố em hứa mua, em cũng tặng anh!” Trên bàn ăn, mẹ Bùi cười không ngậm được miệng. Bùi Kế Văn khẽ đè lên cổ tay đầy nếp nhăn của mình, sợ bị phát hiện. Còn tôi, chỉ biết gào khóc chạy khỏi nhà hàng với dáng vẻ “đau khổ thất vọng”. Buổi chiều, Trần Hiểu Văn khoe ảnh cưới của hai người lên mạng, còn kèm dòng chú thích: 【Thứ không có được khi còn trẻ cuối cùng cũng nắm giữ cả đời. Thật may mắn khi em đã chạm tay vào ánh trăng của mình.】 Cô ta còn đặc biệt gắn thẻ tôi, tìm kiếm lời chúc phúc. Nhìn tấm ảnh cưới của hai người, tôi không nhịn được thở dài. Thật tuyệt vời! Rác rưởi thì nên vào thùng rác! Tôi chân thành để lại bình luận: Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, bách niên giai lão! Trần Hiểu Văn nhắn tin riêng cho tôi: “Tôi biết cậu ghen tỵ, đó đâu phải lời chúc phúc thật lòng!” Tôi nhắc nhở: “Hy vọng cậu sẽ không bị mẹ con họ ăn sạch không chừa.” Trần Hiểu Văn lập tức phản pháo: “Nói thẳng là cậu đang ghen tỵ đi, đừng cứng miệng không thừa nhận! Yên tâm, tôi sẽ sống hạnh phúc hơn cậu!” Tôi không nhắn lại nữa. Lời tốt không thể khuyên người ngu dốt, đến lúc cô ta phải trả hết nợ kiếp trước rồi! 9. Tiếp theo đó, Bùi Kế Văn bận rộn khoe khoang trên mạng xã hội: siêu xe kèm đồng hồ hiệu. Trong ảnh chỉ chụp mặt anh ta, trên mặt dày một lớp phấn, chắc là để che đi lớp da chết đang lan rộng. Trái lại, trang cá nhân của Trần Hiểu Văn lại vô cùng vắng lặng. Đến cả bức ảnh cưới cũng chẳng biết từ bao giờ đã bị xóa mất. Tôi chỉ tình cờ nghe người khác nói, Trần Hiểu Văn không hiểu sao, chỉ sau một ngày đăng ký kết hôn đã bắt đầu đệ đơn ly hôn. Tôi cười nhạt, ánh trăng dù có sáng đến đâu, biến thành xác ướp rồi thì ai còn dám chạm vào? Nghe nói Bùi Kế Văn sống chết không chịu ly hôn. Mẹ Bùi thậm chí còn lấy ảnh riêng tư của Trần Hiểu Văn ra uy hiếp, dọa nếu cô ta tiếp tục gây rối sẽ tung lên mạng. Bố tôi kể lại, Trần Hiểu Văn đành phải quay về nhà cầu xin bố mình giúp đỡ. Nhưng đối tác làm ăn của bố cô ta lại là kẻ lừa đảo, lừa sạch số tiền tích cóp bao năm và còn dụ dỗ ông ta vay nợ cả trăm triệu, rồi biến mất không dấu vết. Cũng phải thôi, kiếp trước, bố Trần Hiểu Văn là kẻ đã liên thủ phá hoại gia đình tôi, tự tay kiểm soát đối tác. Còn lần này, vì quá sốt ruột muốn đánh bại bố tôi, ông ta chẳng buồn điều tra đối tác cho kỹ. Hai kẻ tuyệt vọng muốn quay về quê bán nhà. Nhưng nhà cũ đã bị tòa án niêm phong, còn căn nhà mới của Trần Hiểu Văn thì trong ngày cưới đã bị sang tên cho Bùi Kế Văn. Ngày Trần Hiểu Văn về quê cầu cứu lại bị đuổi thẳng ra khỏi cửa, tôi tình cờ đang bán hoa quả ven đường. Thấy mẹ Bùi ở đằng xa vẫn đang mắng chửi om sòm, tôi đưa cho Trần Hiểu Văn một quả táo. “Trần Hiểu Văn, từng là chị em, đây là túi táo, cậu cầm lấy ăn đi.” Trần Hiểu Văn nhìn tôi, sững sờ một lúc lâu. Khi thấy tôi quấn khăn trùm đầu, đứng giữa gió lạnh run rẩy xoa tay dậm chân, tình cảnh đồng bệnh tương liên khiến cô ta cuối cùng cũng rơi nước mắt – giọt nước mắt hối lỗi nhưng rẻ tiền. “Nguyệt Nguyệt, không ngờ cậu cũng khổ thế này.” “Là lỗi của tớ, trước đây không nên nghe lời Bùi Kế Văn xúi giục, nghĩ đủ cách hại cậu.” “Bây giờ nhà tớ tan cửa nát nhà, xe nhà đều bị mẹ con họ chiếm đoạt, có chút tiền cũng bị Bùi Kế Văn giật đi, không thì anh ta liền đánh đập tớ!” Nói rồi, Trần Hiểu Văn chìa tay lộ vết sẹo xiêu vẹo, khóc nức nở: “Sao tớ lại xui xẻo thế này, ngày khổ này biết bao giờ mới kết thúc đây…” Tôi hà hơi vào tay cho ấm. Sợ cô ta nghĩ quẩn, tôi còn đẩy túi táo về phía cô ta: “Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, Hiểu Văn, sau này vẫn còn dài mà.” Tôi cố ý nhấn mạnh câu cuối.