Giang Phương Liêm sợ tới mức quai hàm r/un r/ẩy, anh quay đầu lại nhìn, ngoại trừ có một cậu bé mặc áo sơ mi trắng đeo kính mắt, thì không còn ai khác. Trong mắt học sinh không có cảm xúc gì, liếc Giang Phương Liêm một cái, cũng lập tức đi về phía thang bộ. Đám người đều đi hết, A Mẫn có chút gh/ét bỏ buông Giang Phương Liêm ra, sau khi đứng thẳng lấy th/uốc lá và bật lửa từ trong túi ra, dưới bóng cây lờ mờ, có thể nghe được tiếng cô ta ấn bật lửa "bốp bốp bốp". Sợi th/uốc lá bị đ/ốt trong nháy mắt phát ra một tiếng "phì", mùi vị nicotine th/iêu đ/ốt kéo dài rất nhanh, A Mẫn kẹp tẩu th/uốc hất tàn th/uốc, trong miệng phun ra một đám khói trắng, nghiễm nhiên đã không còn bộ dáng say khướt vừa rồi. Cô ta nói lời cảm ơn với Giang Phương Liêm đều có vẻ đặc biệt thờ ơ: "Cảm ơn." Giang Phương Liêm chưa phục hồi tinh thần lại, vẫn là một bộ ba h/ồn mất bảy phách bay mất, đối với lời nói của A Mẫn không có bất kỳ phản ứng nào. A Mẫn lại rút một điếu th/uốc lá từ trong bao th/uốc lá đưa tới trước mặt Giang Phương Liêm: "Muốn không?" Giang Phương Liêm liên tục xua tay: "Không! Không! Tôi sẽ không..." Đối mặt với một người đàn ông không biết hút th/uốc, A Mẫn tỏ vẻ hoài nghi, cô nhịn không được nhìn Giang Phương Liêm nhiều hơn, lần thứ hai cô nói lời cảm ơn với Giang Phương Liêm: "Vừa mới cảm ơn đấy." Giang Phương Liêm không quan tâm, chỉ lắc đầu, ánh mắt hướng về phía thang bộ, muốn nhanh chóng rời đi. "Không phải chứ? Tôi ôm anh một cái thôi mà, dọa anh thành như vậy sao? Anh có phải đàn ông không vậy? Mùi khói hun đến Giang Phương Liêm không mở mắt ra được. Anh liên tục lắc đầu, nói chuyện cũng đ/ứt đoạn tiếp tục: "Tôi... tôi phải về..." Nói xong, anh cúi đầu đi về phía trước, suýt nữa đụng vào người qua đường, bị người ta mắ/ng ch/ửi hai câu, lại nghiêng ngả lảo đảo đi lên thang bộ. A Mẫn ném tàn th/uốc trong tay, cười lạnh một tiếng: "Thật c/on m/ẹ nó khiến mình bực bội." Bậc thang bộ vừa dài vừa dốc, Giang Phương Liêm vội vã nhảy ba bậc để nhanh trở về, trái tim đ/ập thình thịch, sau lưng đều là mồ hôi, dần dần, ngay cả bước chân cũng chậm lại. Hai bên cửa hàng đều đóng cửa, chỉ là khi ngẩng đầu có thể mơ hồ nhìn thấy phía trên bậc thang có khói nấu nướng. Anh đi một hồi, tiếng người ồn ào cũng càng ngày càng rõ ràng, chờ anh bước lên cuối cùng, liếc mắt liền thấy ngồi ở trong đám người là Hoắc Đình, bên cạnh hắn có rất nhiều người, trong đó hai cậu trai mà anh vừa mới ở dưới bậc thang. Hoắc Đình cùng Vương Lãng chưa nói được hai câu, nghe được "Rầm" một tiếng, bên người chợt tối sầm, mấy người trẻ tuổi ngồi vào bàn bọn họ. "Chú Đình, chú Lãng, ăn khuya thế?"