Tôi vắt vẻo trên người Bùi Nhận, được anh đỡ ra khỏi cửa. Bùi Nhận ném tôi lên xe, cởi hai cúc áo, rồi lên ghế lái. Xe phóng vụt đi. Kim đồng hồ chỉ tốc độ vọt lên 120, biến chiếc SUV thành siêu xe. May là khu nhà riêng, suốt đường không có xe cộ. Cơn nóng trong người tôi càng lúc càng dâng cao. Tôi cựa quậy ở ghế phụ, gi/ật tung áo, thắt lưng, thậm chí còn muốn cởi cả quần. "Bùi Nhận, em nóng quá, anh giúp em với." Tiếng phanh gấp chói tai đ/âm thẳng vào óc. Bùi Nhận mở dây an toàn, gi/ật kính xuống, áp sát lại, bóp cổ tôi, cắn x/é môi tôi. Tôi bị hôn đến nỗi một lúc không ngậm miệng lại được, Bùi Nhận lùi ra một chút, véo mặt tôi, gân xanh trên trán anh gi/ật giật, "Phùng Tranh, đừng có thở hổ/n h/ển nữa." Tôi nheo mắt nhìn anh. Thấy d/ục v/ọng ngầm sôi sục mà anh không kìm nén nổi. Tôi khẽ cười một tiếng: "Bùi Nhận, anh cũng bị bỏ th/uốc à?" Bùi Nhận hít một hơi thật sâu, kìm chế xoa môi tôi rồi lùi ra: "Anh đưa em đến bệ/nh viện." "Đây là th/uốc cấm, anh rể, đ/è em đi. Bệ/nh viện không giải quyết được đâu." Tôi kéo cổ áo anh lại gần, thở gấp bên tai anh. Một câu khiến Bùi Nhận bùng ch/áy, anh tháo đồng hồ, nói bâng quơ: "Phùng Tranh, năm nay em hai mươi lăm rồi, cũng không còn nhỏ nữa." Anh ấy hạ thấp ghế xuống, vuốt ve mặt tôi: "Em không còn cơ hội nữa đâu." Đến cuối, tôi chỉ mặc mỗi chiếc áo ren trên người. Hình như Bùi Nhận rất thích chiếc áo ren đó. Anh không nỡ x/é cũng không nỡ cởi. Khi hôn những họa tiết ren trên người tôi, anh lẩm bẩm điều gì đó. Tôi túm tóc anh, hỏi: "Anh đang lẩm bẩm cái gì thế?" "Kinh Phật." Bùi Nhận nghiêm nghị, “Không phải em muốn nghe sao?" Đệt, d/âm thật.