Hoắc Đình và Vương Lãng nhìn nhau cười, lại gọi ông chủ thêm mấy bộ bát đũa: "Đúng vậy, ăn khuya đi, Mạnh Nghiêu, học xong cậu không về nhà, còn đi dạo bên ngoài sao?" Cậu bé tên là Mạnh Nghiêu, cha cậu không cùng chỗ với Hoắc Đình nhưng cùng một nhà máy với cha mẹ Hoắc Đình, cha của Mạnh Nghiêu cũng là người bị hại của vụ n/ổ nhà máy. Mạnh Nghiêu căn bản không đi học, ngược lại cậu ta không khách khí, mượn bia của Hoắc Đình: "Chào hỏi đi, đây là chú Đình, chú Lãng." Mấy người đi theo còn rất nghe lời Mạnh Nghiêu, liền nhận Hoắc Đình và Vương Lãng làm đại ca. Mạnh Nghiêu giúp Hoắc Đình rót bia: "Gọi một cô gái ra ngoài chơi, kết quả con ả kia chưa uống hai chai đã đi theo người đàn ông khác, đùa giỡn cháu." Hoắc Đình nghe xong nở nụ cười: "Lông còn chưa đủ, c/on m/ẹ nó cậu học người ta tán gái?" "Cái gì? Hai năm nữa cháu đủ tuổi rồi!" Mạnh Nghiêu gánh nặng còn rất nặng, ở trước mặt đám đàn em càng nói càng gi/ận, dùng nắm đ/ấm đ/ập một cái bàn: "Đừng để cho cháu biết thằng kia là con nhà ai!" Bát đũa trên bàn bị chấn động đến lắc lư, Hoắc Đình vội vàng đưa tay bảo vệ: "Ê ê! Cậu nha! Nên học Thẩm Duật An đi, đọc nhiều sách một chút đối với cậu không có hại." "Đọc sách có ích lợi gì a? Người ta nói nhất vận, nhị mệnh, tam phong thủy, tứ tích âm đức, ngũ đọc sách, đọc sách đều xếp hạng cuối cùng." Mạnh Nghiêu mặt mày hớn hở, còn vươn ngón út khoa tay múa chân một chút. "Cuối cùng đấy." Vừa nghe tên "Thẩm Duật An", ánh mắt đột nhiên ảm đạm xuống, sau đó lại cợt nhả nói: "Cháu sao có thể so với Thẩm Duật An, mệnh cậu ta tốt, có một lão cha ngon lành." Không nghĩ tới Mạnh Nghiêu cà lơ phất phơ, còn có thể nói thao thao bất tuyệt, Hoắc Đình nhìn cậu ta: "Kêu cậu đọc sách lại nhảy sang cha của Thẩm Duật An." "Đứng ở đầu gió heo đều có thể bay lên, nếu nhà cháu có điều kiện, đừng nói là đọc sách, chú kêu cháu lên trời cũng không phải cái gì việc khó." "Tên nhóc này." Vương Lãng đưa tay vỗ vào gáy Mạnh Nghiêu, ánh mắt liếc về phía cửa thang, đ/è thấp thanh âm. "Được rồi, nhỏ giọng một chút, sau lưng không nói x/ấu thị phi, vừa nói đến người thì Thẩm Duật An đã tới, cái này không khéo sao?" Hoắc Đình bật cười, vẫy vẫy tay với Thẩm Duật An: "Tiểu An, đến đây, vừa tan học à?" Nhìn thấy Mạnh Nghiêu, Thẩm Duật An có chút do dự, nhưng Hoắc Đình là trưởng bối, cậu không tiện làm mất mặt Hoắc Đình, chỉ có thể kiên trì đi lên phía trước, cậu đẩy gọng kính: "Chú Đình, chú Lãng."