Thư viện có toán học, nông học, công học, và khoa học. Ta đem bút ký của lão bảo để lại giao cho phu tử trong thư viện, họ dẫn học sinh cùng nhau mò mẫm cách tinh luyện muối, chế tạo thủy tinh, cải tiến máy dệt, chế tạo th/uốc sú/ng, thậm chí mò mẫm máy hơi nước… Trong lúc nhàn rỗi, ta thường kể cho học sinh nghe câu chuyện của tiên sinh Đức và tiên sinh Tài, thuật lại tự do dân chủ, kể câu chuyện cổ tích đ/á/nh đổ địa chủ chia đất, thuật lại cố hương trong mộng của ta… Về sau, truyền thuyết trong thâm cung của thư viện, có một quyển sách không tên, trên đó chỉ có một ngôi sao năm cánh màu đỏ… 119 Trong thời đại ăn thịt người này, ta bảo vệ được các tỷ muội một thời, không bảo vệ được họ một đời. Phương pháp duy nhất ta nghĩ đến là thay đổi nơi đây, biến nó thành cố hương sai lệch ngàn năm đó… Trước khi xuyên việt, ta chỉ là một người tốt nghiệp sư phạm bình thường, điều ta có thể làm, chỉ là dạy cho họ tất cả những gì ta học được từ ký ức. 120 Điều này không thể thực hiện trong một sớm một chiều. Nhưng ta đã gieo mầm lửa, ta tin rằng, nếu có thời gian, tia lửa nhỏ có thể th/iêu rụi đồng cỏ. Cuối cùng một ngày, màu đỏ của cố hương đó có thể bay khắp chín châu bốn bể… 121 Năm Thiên Nguyên thứ mười tám, mùa đông, năm thứ hai mươi tám ta đến thế giới này, ta ch*t. Hoàng thượng phát hiện thư viện của ta dạy tự do dân chủ… Ngài xem đó là tà thuyết d/ị đo/an, ra lệnh đóng cửa tất cả thư viện, ch/ém đầu ta treo trên cổng thành… Nhưng đáng giá, thư viện của ta đã lan rộng khắp chín châu đã tám năm, tia lửa đủ để th/iêu rụi đồng cỏ… 122 Khi lưỡi đ/ao rơi xuống, những cảnh tượng quá khứ hiện ra trước mắt. Tỷ tỷ hoa khôi, Lục Ý, lão bảo… Cuối cùng, hình ảnh dừng lại đêm đầu tiên ta làm việc, Hồng Lăng trẻ tuổi ngồi bên giường ta rơi lệ, nàng nói, 'Tiểu Ngư Nhi, ngươi phải nhận mệnh…' Lần này, ta không im lặng, ta dùng hết sức lực, móc ngón tay nàng, 'Ta không!' Ta không nhận mệnh, sinh ra làm kỹ nữ, không phải lỗi của ta. 123 Trong thời đại ăn thịt người này, ta gặp quá nhiều người, họ dốc hết sức lực nhưng bị cường quyền đ/ập nát xươ/ng sống. Sinh ra làm kỹ nữ, mọi người đều bảo ta nhận mệnh… Ta cũng cố gắng hết sức để đồng cảm với thời đại này, nhưng ta, đại mộng thiên niên, luôn luôn không hòa hợp với thời đại phong kiến ăn thịt người này… Ta từ kẻ ngoài cuộc của câu chuyện, biến thành người trong cuộc. Để sống còn, để sống một cách đường hoàng như một con người, ta dùng hết những gì học được, chỉ muốn biến nơi đây giống một chút cố hương sai lệch ngàn năm của ta, để tranh đấu một con đường sống cho hàng ngàn hàng vạn họ… Sinh như kiến, cũng nên hướng dương mà sống. -Hết- Thất Thất